Cố Nguyệt Hoài động động ngón tay, ngay lập tức những sợi dây đằng đang khoá chặt cổ họng Điền Tĩnh buông lỏng, ngược lại, dây đằng quấn quanh tứ chi cùng bụng của Điền Tĩnh thì siết chặt hơn, chặt hơn nữa.
Điền Tĩnh đau đến mức sắc mặt trắng bệch, mồ hôi lạnh tuôn xuống như tắm. Nhưng ánh mắt lại không mang vẻ sợ hãi, mà ngược lại, là sự điên cuồng không cam lòng. Cô ta nghiến răng, rít lên từng chữ như rắn độc trườn khỏi kẽ răng:
“Cố Nguyệt Hoài! Chẳng qua chỉ là tôi đi sai một nước cờ, cô mới có cơ hội xoay chuyển tình thế. Cô thì có gì đáng để đắc ý?!”
Nghe vậy, Cố Nguyệt Hoài chỉ nhàn nhạt liếc cô ta, ánh mắt lạnh lẽo nói:
“Điền Tĩnh, cô vẫn chưa đủ hiểu tôi.”
“Hiện tại tôi không đắc ý, mà là đang khép lại chấp niệm thù hận tôi đã mang suốt hai kiếp người. Cô bị đưa vào đây rồi, thì đừng mơ có thể rời khỏi. Với tôi, bí mật đã không còn quan trọng nữa. Bởi vì… tôi sẽ không để cô còn cơ hội để đem nó ra ngoài.”
Đúng như Điền Tĩnh suy đoán, cô đem không gian Tu Di cùng năng lượng chữa trị phơi bày trước mặt cô ta, liền không nghĩ tới để cô ta chạy thoát khỏi đây..
Dẫu biết kết thúc nhanh chóng như vậy là quá dễ dàng với Điền Tĩnh, nhưng cô còn có cuộc đời của chính mình, ngày mai chính là hôn lễ của cô, cô muốn đời nay đi vào quỹ đạo, không bị thù hận trói buộc nữa, cô cũng muốn làm một người bình thường, có một cuộc sống đơn giản, an ổn bên người thân, bên Thiếu Ngu, cô muốn được hạnh phúc.
Nghe xong cô nói, thần sắc dữ tợn của Điền Tĩnh bỗng nhiên biến mất.
Cô ta dùng ánh mắt quái dị nhìn Cố Nguyệt Hoài một cái, cười.
Nụ cười đó không mang theo chút nhân tính, mà như ác quỷ đội lốt người: bệnh hoạn, vặn vẹo, tàn độc. Cô ta cười đến run rẩy cả thân thể, một lát sau mới chậm rãi nói, giọng điệu quỷ dị lại châm chọc:
“Vậy ra... đời trước tôi đã thành công.”
Cố Nguyệt Hoài lẳng lặng nhìn cô ta, không nói gì.
Sau khi bị Nhậm Thiên Tường lăng nhục ức h.i.ế.p ở trại lao động cải tạo, Điền Tĩnh liền có dấu hiệu trở nên điên điên khùng khùng, rời đi nơi này đến thủ đô dường như không làm cho tâm lý của cô ta ổn định trở lại, ngược lại càng nghiêm trọng hơn.
“ "Điền Tĩnh" ... bị cô giết?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Chờ Điền Tĩnh cười đủ, Cố Nguyệt Hoài hỏi.
Điền Tĩnh nghiêng đầu, liếc nhìn Cố Nguyệt Hoài, ánh mắt khinh mạn xen lẫn một tia lạnh lẽo mỉa mai.
“Cô tưởng tôi sẽ nói ra chỉ để thoả mãn lòng hiếu kỳ hạ đẳng của cô à? Đừng hòng.”
Nga
Cố Nguyệt Hoài không đáp, chỉ nheo mắt, ngón tay chậm rãi mở ra. Cành táo gai nhọn trong không gian lập tức sinh trưởng cấp tốc, quấn chặt lấy thân thể Điền Tĩnh, từng nhánh từng nhánh siết xuống như loài mãnh thú gào thét giữa rừng già. Gai nhọn cắm sâu vào da thịt khiến tiếng rên rỉ thảm thiết bật ra khỏi cổ họng Điền Tĩnh, tứ chi cô ta co giật không ngừng, toàn thân như bị xé toạc bởi hàng vạn sợi dây đau đớn.
Gương mặt của Điền Tĩnh vì đau đớn mà trở nên méo mó, nhỏ giọng nói : “Đừng... đừng g.i.ế.c tôi... tôi nói, cô muốn biết gì, tôi đều nói...!”
nhưng chưa kịp để Cố Nguyệt Hoài buông tay, thì giọng cười điên dại đã lại vang lên, sắc bén như đinh sắt găm vào màng nhĩ.
“Ha... ha ha ha! Cô tưởng tôi sẽ cúi đầu trước cô chỉ vì chút đau đớn này sao? Cô muốn tôi quỳ gối van xin à? Nằm mơ đi, Cố Nguyệt Hoài!”
Giọng nói vỡ vụn, đầy châm chọc, cùng lúc ấy, ánh mắt của Điền Tĩnh đột nhiên bừng lên tia điên cuồng, như ngọn lửa bạo loạn cháy lan trên gương mặt đẫm máu:
“Tôi thà chết! Thà mang theo toàn bộ bí mật xuống tận mười tám tầng địa ngục, cũng không để cô được thoả mãn dù chỉ một lần!”
Lời lẽ cô ta lạnh lẽo mà dữ dội, mang theo một loại quyết tuyệt đến méo mó. Đó không phải sự trung thành với bất kỳ lý tưởng nào, mà là thù hận sâu sắc đến mức thà tự bức tử, cũng không cho kẻ thù bất kỳ cơ hội chiến thắng tâm lý nào.
Ánh mắt của Cố Nguyệt Hoài trầm xuống, đáy mắt là sương lạnh tụ thành băng : “Cô thật sự không sợ chết?”
Điền Tĩnh ngẩng đầu, đôi môi nhuộm m.á.u nhếch lên, lộ rõ hàm răng trắng lởm chởm:"Thắng làm vua thua làm giặc. Cô cũng chưa từng nghĩ đến chuyện buông tha cho tôi, không phải sao ? Đã vậy, tôi càng không để cô được toại nguyện! Những gì mà cô muốn biết, tôi sẽ mang đi. Dưới mồ, tôi vẫn sẽ cười vào mặt cô!”
Vẻ mặt của Điền Tĩnh điên cuồng, lại thê lương, quả thực như ác quỷ ở tầng sâu nhất của địa ngục.
Cố Nguyệt Hoài nhíu nhíu mày, Điền Tĩnh lúc này như một kẻ mất trí, nhưng chính sự tỉnh táo bị bóp méo, tâm trí bị hủy hoại nhưng vẫn giữ lấy lý trí đủ để thù hằn, mới khiến cô ta trở nên càng nguy hiểm hơn bất kỳ khi nào. Cô lôi kéo Yến Thiếu Ngu lùi lại vài bước, siết chặt vòng vây của đám dây đằng đang quấn quanh người Điền Tĩnh, đề phòng cô ta chó cùng rứt giậu.