Ánh mắt của Yến Thiếu Ngu trở nên u tối, giọng nói trầm trầm như chôn giấu lửa giận:
“Chỉ cần còn có lòng tham, còn có kẻ muốn chiếm đoạt quyền lực và sinh mệnh, thì loại tà vật này sẽ không bao giờ thực sự biến mất. Vài kẻ lọt lưới luôn có cách để sống sót trong bóng tối.”
Theo như những gì anh biết, ở thủ đô, cũng có một vài thế lực ngầm từng nuôi hàng đầu sư. Không ai nói ra, nhưng ai cũng ngầm hiểu mục đích của chúng. Chúng hành sự cực kỳ kín đáo, lại liên quan đến lĩnh vực tâm linh – một lĩnh vực không thể dùng khoa học để định tội – nên dù cơ quan điều tra có nghi ngờ, cũng chẳng thể động đến được nếu không bắt quả tang.
Nga
Yến gia cũng đã từng bị hàng đầu thuật làm hại, mà Thiếu Đường bẩm sinh thiếu hụt trí tuệ chính là nạn nhân trực tiếp của bọn chúng.
Có điều, may mắn hiện giờ Thiếu Đường đã được Nguyệt Hoài chữa khỏi, không còn là sự lo lắng và áy náy của cả nhà nữa.
Cố Nguyệt Hoài nhìn chằm chằm cái bụng đang giật giật quái dị của Điền Tĩnh, cau mày, giọng lạnh tanh :
“Điền Tĩnh, cô thật sự không còn là người nữa.”
Nghe vậy, Điền Tĩnh bật cười điên dại. Cô ta nằm sấp trên đất, m.á.u loang đỏ nửa người, mái tóc rũ rượi bết lại thành từng mảng dính bùn đất và máu, chẳng khác nào dã thú bị thương hấp hối.
Thế nhưng, đôi mắt đỏ ngầu kia vẫn lấp loáng ánh điên cuồng. Bất ngờ, cô ta ngẩng phắt đầu dậy, cặp mắt hằn đầy tơ m.á.u lại sáng rực như lên cơn ảo giác. Cô ta ngắm cái bụng căng trướng như quả cầu sắp nổ kia, khóe miệng nhếch lên điên cuồng:
“Cố Nguyệt Hoài! Đứa con của tôi cảm nhận được mẹ nó đang bị uy hiếp! Nó muốn ra đời! Nó muốn bảo vệ mẹ của nó! Ha ha ha... Dù tôi có chết, cũng phải kéo các người theo chôn cùng! Nơi này tốt như vậy, không gian Tu Di quý giá như thế mà lại nằm trong tay cô ...”
“Nếu có kiếp sau, tôi nhất định sẽ đoạt lại tất cả! Tôi sẽ cướp lấy không gian Tu Di, cướp lấy tình yêu của Tống Kim An, cướp cả thế giới này! Tôi sẽ g.i.ế.c sạch các người... g.i.ế.c sạch!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Tiếng cười điên loạn vang vọng khắp không gian, chạm vào từng bức tường vô hình trong Tu Di như tiếng gào khóc của oán hồn, đập vào màng nhĩ khiến người ta sởn da gà. Mỗi âm tiết như ngấm vào xương tủy, lạnh buốt đến tận đáy lòng.
Và rồi — ngay khoảnh khắc tiếp theo.
Cạch!
Một tiếng nứt giòn tan như từ địa ngục vọng về.
Cái bụng dị dạng của Điền Tĩnh đột nhiên vỡ toang, m.á.u thịt văng tung tóe, lớp da bụng nổ tung như đóa hoa độc bạo liệt bung nở giữa âm ti. Một mùi tanh hôi nồng nặc và lạnh lẽo như xác thối xộc lên, cùng tiếng rên gầm của thứ gì đó không phải là con người vang lên từ bên trong.
Cố Nguyệt Hoài lập tức siết c.h.ặ.t t.a.y Yến Thiếu Ngu, toàn thân căng cứng, cả người như một dây thép đã kéo đến cực hạn, sẵn sàng bật ra sát thương bất cứ lúc nào.
Bụng của Điền Tĩnh co giật dữ dội như đang bị một lực vô hình cấu xé từ bên trong. Máu tươi tuôn ra như suối, nhuộm đỏ cả vạt đất. Trong sự ghê rợn tột cùng, một vết rách toạc ra giữa làn da căng phồng, từ đó, một cánh tay khô đét thò ra—gầy guộc, xám xịt, tưởng chừng như chỉ có da bọc lấy khung xương tàn tạ. Cánh tay ấy lặng lẽ trườn lên, run rẩy nhưng kiên quyết, tựa như mang theo ý chí tà ác nào đó đang cố chen chúc thoát ra khỏi xác thịt con người.
Chỉ chốc lát sau, một sinh vật dị dạng mang hình hài trẻ sơ sinh chầm chậm bò ra khỏi cơ thể gần như đã cạn sinh khí của Điền Tĩnh. Nó không khóc, không phát ra tiếng động nào như một đứa trẻ bình thường. Trái lại, khuôn mặt nhỏ bé kia méo mó vặn vẹo, tròng mắt đen đặc như hắc tinh, chẳng hề phản chiếu ánh sáng. Nó há miệng, để lộ hàm răng nanh nhỏ mà sắc như lưỡi câu, biểu cảm không phải là hoang mang hay ngây dại, mà là dữ tợn, hiểm ác—một sinh vật vừa mới chào đời nhưng đã mang theo sát khí như ác quỷ.
Nó chính là “quỷ tử”—sản vật quỷ dị của một loại tà thuật cổ xưa bị cấm kỵ từ lâu, mà chỉ những kẻ như Điền Tĩnh, vì dã tâm và dục vọng mà đánh đổi nhân tính và thân thể mình, mới dám liều lĩnh kích hoạt.
Sát ý lóe lên trong đáy mắt Yến Thiếu Ngu. Anh không do dự nửa giây, lập tức rút s.ú.n.g lục từ bên hông, động tác dứt khoát, lên đạn, siết cò. Một tràng đạn gầm rít vang lên giữa không gian Tu Di vốn đang tĩnh lặng đến ngột ngạt. Từng viên đạn chuẩn xác ghim thẳng vào trán và n.g.ự.c của sinh vật dị hình kia, từng điểm đều là điểm chí mạng.
Nhưng tất nhiên, điểm chí mạng là đối với con người, còn sinh vật quái dị ấy chỉ khẽ chấn động, rồi nó từ từ ngẩng đầu, đôi mắt đen sâu hoắm khóa chặt ánh nhìn về phía Yến Thiếu Ngu, gương mặt không biểu cảm bỗng méo mó thành nụ cười nhếch nhác, nửa như nhạo báng, nửa như kích động. Nó gầm gừ một tiếng trong cổ họng, há miệng đầy răng nanh ra phóng tới .