Một Ngày Trước Hôn Nhân Hủy Diệt: Ta Trở Lại Rồi

Chương 2223



Yến Thiếu Ngu cau mày, đôi mắt như bị đ.â.m phải một tia m.á.u chói lọi giữa mắt đỏ lòm của Điền Tĩnh. Ánh mắt anh nheo lại, giọng trầm trầm vang lên, không giấu nổi vẻ hoài nghi:

“Cô ta... phát điên rồi sao?”

Nga

Câu hỏi ấy như mũi d.a.o rạch toạc lớp mặt nạ ngụy trang cuối cùng của Điền Tĩnh. Như bị chạm trúng dây thần kinh cuối cùng, cô ta rú lên điên dại, giọng khản đặc pha trộn giữa phẫn nộ và cuồng vọng:

“Không ! Tôi không điên! Tôi không điên ! Là các người ! Các người mới điên! Tôi là người xuyên thư! Là khí vận chi nữ! Thế giới của các người – cái thế giới tiểu thuyết rách nát này – là vì tôi mà tồn tại! Các người chỉ là vai phụ, là bệ phóng cho cuộc đời huy hoàng của tôi!”

Cô ta gào lên, giọng khản đặc, vừa là như tuyên bố, lại vừa như tự sụp đổ. Ngạo nghễ mà cô ta vẫn luôn mang kể từ khi xuyên vào quyển tiểu thuyết này, nay lại là thứ chấp niệm khiến cô ta trở thành điên loạn.

“Không, không! Tống Kim An đâu?! Các người đã giấu Tống Kim An của tôi đi đâu rồi? Hắn là của tôi! Là của tôi!”

Cô ta vùng vẫy dữ dội, khiến những dây táo gai quấn chặt quanh thân lập tức cắt sâu vào da thịt. Những cành khô như được mài sắc, lạnh lẽo và vô cảm, rạch từng đường m.á.u đỏ thẫm loang dọc theo thân thể bị trói buộc.

Những lời cô ta vừa thốt ra—"xuyên thư", "khí vận chi nữ", "thế giới tiểu thuyết"—mỗi chữ như một thanh gươm sắc lẹm đ.â.m xuyên qua lớp sương mù bí ẩn bủa vây quanh thân phận Điền Tĩnh suốt bao năm.

Cố Nguyệt Hoài sững người. Cô quay sang Yến Thiếu Ngu, trong mắt là một thứ cảm xúc khó gọi tên, vừa bàng hoàng, vừa lặng lẽ hoài nghi.

“Em đã từng nghĩ đến rất nhiều khả năng,” giọng cô khẽ run, từng chữ rơi ra như nặng nghìn cân, “nhưng không ngờ lại là… chuyện này.”

Trong đầu cô lướt qua rất nhiều gương mặt: cha, anh cả, anh ba, Thiếu Đường, Thiếu Ương, Thiếu Ly ... cả đơn vị 168 mà họ đã cùng chiến đấu, cùng vào sinh ra tử. Nếu lời của Điền Tĩnh là thật, thì tất cả những điều họ đang sống, đang gìn giữ... chẳng qua chỉ là tình tiết trong một cuốn truyện? Là một ván cờ đã được viết sẵn, mà cô và tất cả đều chỉ là quân cờ mặc người sắp đặt?

Vớ vẩn !

Quá vớ vẩn !

Cô cắn môi, lý trí gào thét phủ nhận, nhưng tận sâu trong lòng lại như có thứ gì đó đang rạn vỡ.

Bên cạnh, Yến Thiếu Ngu lặng im một lát rồi trầm giọng nói:

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

“Em từng bảo... không hiểu vì sao mục tiêu của cô ta từ đầu đến cuối đều là em, và Tống Kim An. Nếu lời cô ta nói là thật, thì rất có thể... trong cái ‘câu chuyện’ đó, nhân vật chính là em và Tống Kim An.”

Cố Nguyệt Hoài chưa kịp đáp lại, thì sắc mặt đột ngột thay đổi.

Tầm mắt cô dừng lại ở bụng của Điền Tĩnh—quần áo nơi đó đã bị rách nát từ lúc nào không rõ, để lộ cái bụng nhô cao dị dạng, phồng lên như thể bị ai đó nhét đầy hơi vào trong. Lớp da trên bụng căng như sắp vỡ tung, mỏng tới mức gần như trong suốt, lờ mờ có thể nhìn thấy thứ gì đó bên trong đang không ngừng cựa quậy, giãy dụa.

Một cảm giác lạnh lẽo lập tức lan từ lòng bàn chân lên đến đỉnh đầu.

“Trong bụng cô ta... rốt cuộc là cái gì?” – Cô hỏi, giọng trầm hẳn xuống, ánh mắt tràn đầy cảnh giác và ghê sợ.

Ngũ cảm của cô cùng người thường bất đồng, người thường có lẽ chỉ có thể nhìn đến dưới lớp da mỏng manh trên bụng Điền Tĩnh là một "đứa bé" đang huơ chân múa tay, nhưng cô lại cảm nhận được bên trong cơ thể Điền Tĩnh có một thứ khí tức âm lãnh, rét buốt đến tận xương tủy, hoàn toàn không phải của một sinh mệnh người.

Không, thậm chí cô không dám gọi đó là “đứa trẻ”.

Không có linh khí của sự sống, không có hơi thở của con người — chỉ có sát khí âm u và luồng tà khí chập chờn như một loài ma quái sinh ra từ vực sâu bóng tối.

Yến Thiếu Ngu nheo mắt, ánh nhìn sắc như dao. Anh dõi theo những chuyển động quái dị trên bụng Điền Tĩnh, trầm giọng kết luận:

“Đó là hàng đầu thuật. Cô ta luyện quỷ từ chính bào thai trong bụng mình.”

Luyện quỷ ?

Hai chữ luyện quỷ rơi xuống, như có luồng khí lạnh xuyên qua xương sống.

Cố Nguyệt Hoài bất giác hít mạnh một hơi, toàn thân như bị luồng điện vô hình giật mạnh một cái. 

Có điều, bản thân cô cũng là người từ địa ngục bò về, lại vô tình có được không gian tuỳ thân cùng năng lượng chữa trị , những thứ đó dù đặt vào trong hoàn cảnh nào, đối với bất kỳ ai, cũng chưa bao giờ là điều "bình thường". Cho nên, Cố Nguyệt Hoài đối với những thứ "khác thường" như thế này năng lực tiếp thu cũng mạnh mẽ hơn rất nhiều. Sau một lúc lâu, cô nhíu mày nói: “Chẳng phải nhà nước đang bài trừ mê tín dị đoan sao? Sao loại tà thuật như thế này vẫn còn tồn tại?”

Từ sau ngày kháng chiến thắng lợi, bước vào giai đoạn kiến quốc, toàn bộ tư tưởng phong kiến mê tín từng ăn sâu vào dân gian đều bị gạt bỏ. Những nghề như bói toán, phù thủy, đồng cốt, thầy phong thủy... bị xếp vào hàng phản động tư tưởng, bị cấm triệt để. Người hành nghề bị truy quét hoặc buộc phải quy ẩn, nhiều kẻ chạy sang Hương Cảng hoặc nước ngoài. Trên đất liền, những tà thuật như hàng đầu gần như đã bị xóa sạch khỏi ký ức tập thể.

Thế nhưng, điều mà lý trí không muốn tin, sự thật lại đang hiện diện sống động trước mắt.