Năm ta mười hai tuổi, với ba lượng bạc, mẫu thân đã bán ta cho bà buôn người.
Bà buôn người thông minh, sang tay năm lượng bạc, bán ta cho Vương gia trong trấn làm con dâu nuôi từ bé.
Nhưng ta không thông minh, lang quân chán ghét, công bà không ưa, ngày ngày đánh mắng, trên người ta không có một chỗ nào lành lặn.
Chuyện ăn không đủ no, mặc không đủ ấm càng là chuyện thường ngày.
Mùa đông năm mười sáu tuổi, ta lại một lần nữa bị nhốt vào kho củi.
Quần áo mỏng manh, gió lạnh lại thổi cửa sổ kêu vù vù.
Ta vớ lấy con d.a.o bổ củi sau cánh cửa, cạy ổ khóa.
Rồi mò mẫm trong đêm tối lên thuyền đi về phía nam.
---
Gió lạnh như dao, cắt vào da thịt ta đau điếng.
Ta nắm chặt con d.a.o bổ củi ở thắt lưng, hai chân thoăn thoắt chạy nhanh, không dám ngơi nghỉ chút nào.
Ta thực sự quá sợ hãi.
Sợ mẫu tử Vương gia đuổi kịp ta, rồi lại lôi ta về cái ổ hổ lang đó.
Ta mang dép cỏ chạy như điên đến bến thuyền.
Cho đến khi ta lợi dụng lúc hỗn loạn lên được thuyền hàng, nằm trong đáy khoang nghe tim đập dữ dội, ta mới dám tin mình thực sự đã trốn thoát rồi.
Thân thuyền rung chuyển, ta cố gắng kìm nén niềm vui trong lòng, cuộn tròn lại, cố gắng làm cho mình ấm hơn.
Ta từ từ nhắm mắt lại.
Trong mơ, ta cùng với nó chạy về phía tiền đồ rộng lớn.
Ngày hôm sau, ta còn chưa kịp giấu mình đi, một tia sáng chiếu vào, lão chèo thuyền đến kiểm tra hàng hóa đã phát hiện ra ta.
Mỗi bước mỗi xa
Sợ ông ấy hiểu lầm ta là kẻ trộm, ta vội vàng quỳ xuống giải thích: "Ta bị mẫu gia bỏ rơi, phu gia hành hạ, bất đắc dĩ phải trốn vào thuyền, cầu xin A ông đừng tố giác ta, thuyền vừa cập bến là ta sẽ rời đi ngay.”
Thấy trong mắt ông ấy vẫn còn chút do dự, ta lại dùng sức dập đầu mấy cái thật mạnh.
Ông lão không nói một lời đi ra khỏi khoang thuyền, lòng ta lạnh đi một nửa.
Nhưng không lâu sau, ông ấy lại quay lại, trên tay còn cầm một chiếc áo bông và một lọ thuốc trị thương.
"Trên biển gió lớn, mặc vào đi."
Ta nhận lấy áo, không tự chủ rụt người lại.
Khi bỏ trốn, ta chỉ có một chiếc áo đơn trên người, lại vì mẫu tử Vương gia vung roi vọt, quần áo đã rách nát, để lộ từng vệt đỏ.
Nửa đêm hôm qua, trên người vừa lạnh vừa đau.
Ta vừa nhét thuốc mỡ vào trong lòng, định đợi ông ấy đi rồi mới bôi, nhưng bụng ta không chịu thua mà réo lên.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Ông lão lại đi ra ngoài một chuyến, mang cho ta hai cái bánh.
Sau khi quen thân với ông ấy, ta mới biết ông ấy không phải là người chèo thuyền bình thường, mà là chủ hàng của chuyến hàng này.
Ông lão nói ông ấy có một cô cháu gái trạc tuổi ta, năm nay vừa mới được định một mối hôn sự, lần đầu gặp ta, ông ấy đã cảm thấy thân thiết.
Ông ấy còn nói, chuyến hàng này ông ấy vốn không cần phải tự mình áp tải, nhưng tuổi cao thì lại muốn đi dạo tứ xứ, không biết ngày nào sẽ phải nhắm mắt, nghĩ lúc còn sinh thời thì đi đây đi đó, nhìn ngắm khắp mọi nơi.
---
Khi thuyền đến châu Nguyệt Nhai, ta rưng rưng nước mắt cáo biệt ông lão.
Ông lão muốn nhận ta làm cháu gái nuôi, đưa ta về sống cùng người nhà ông ấy.
Ta lại từ chối ý tốt của ông ấy.
Đường đời cuối cùng vẫn phải tự mình đi, không ai có thể bảo vệ ta cả đời.
Nói thì là vậy, nhưng thực tế là ta xuống thuyền, liền ở trên đảo mà bị lạc đường.
Họa vô đơn chí, đi được hai ngày đường, vừa khát vừa mệt, kiệt sức, từ trên sườn núi lăn xuống.
Trước khi hoàn toàn mất ý thức, hình như ta đã nhìn thấy một nam nhân.
Nam nhân lông mày sắc lẹm, ngũ quan lạnh lùng, đôi con ngươi đen kịt sâu thẳm, bên má phải có một vết sẹo, phản chiếu trong quang ảnh, có hơi rợn người.
Ta nghĩ nơi đồng không m.ô.n.g quạnh thế này, đại khái là gặp quỷ rồi.
Dù là vậy, trong lòng ta không hề cảm thấy sợ hãi, có đôi khi quỷ nào đáng sợ bằng con người?
Khi mở mắt ra lần nữa, ta thấy mình nằm trên giường, nhìn quanh bốn phía, chỉ thấy một bà lão đang giã thuốc.
Ta đứng dậy nói cảm ơn với bà, nhưng chân tay vô lực, vừa đứng dậy liền ngã nhào xuống đất, cổ họng cũng đau đớn không nói nên lời.
A bà nghe thấy tiếng động, vội vàng đi đến: "Cô nương, ngươi vừa mới bị thương cộng thêm vết thương cũ, lại hôn mê hai ngày rồi, cơ thể suy kiệt rất nhiều, không có ba đến năm ngày thì không xuống giường được đâu, cứ nằm nghỉ ngơi cho tốt đi.”
Ta mượn sức của bà, nằm lại trên giường, xấu hổ đỏ mặt vì những phiền phức mình gây ra.
A bà lại không hề cảm thấy gì, vừa bôi thuốc đã giã lên vết thương của ta, vừa hỏi: "Cô nương có phải từ phương Bắc đến không?"
Ta không nói được, chỉ gật đầu.
"Cô nương là người ở đâu? Tên là gì?”
A bà hỏi xong lại thấy không phải: "Trách bà lão ta đây nhanh mồm nhanh miệng quá, quên mất cổ họng cô nương bị cỏ độc trên núi cứa phải, hiện tại còn chưa nói rõ ràng, trách ta, trách ta.”
Ta vội vàng xua tay.
Thật ra, dù bây giờ ta có thể nói rõ ràng, cũng không biết phải trả lời A bà thế nào.
Trước khi bị bán, ở nhà đều gọi là Đại Nha Đại Nha; sau khi bị bán, người nhà Vương gia gọi ta là nha đầu c.h.ế.t tiệt, nha đầu thối, người ngoài đều gọi ta là đứa Vương gia.
Ngay cả A ông trên thuyền cũng chỉ gọi ta là nha đầu, chưa từng có ai hỏi ta tên là gì.
Ta, hình như không có tên của chính mình.