"Vân di, có người tìm ngài.”
Ta tưởng là có cô nương mới đến cầu học, ta vội vàng đứng dậy đi đón.
Nhưng khi ta nhìn thấy bóng lưng người đó, con thoi trong tay ta "loảng xoảng" một tiếng rơi xuống đất.
Đợi huynh ấy quay người lại, nước mắt ta đang ngân ngấn lập tức tuôn rơi: "Lâm đại ca, là ta đã không chăm sóc tốt A bà.”
"Ta đều biết cả rồi, không trách nàng. Là ta đã làm tổ mẫu lo lắng, là ta đã không làm tròn bổn phận làm con cháu.”
...
Lâm đại ca nói, huynh ấy ở trên chiến trường bị trúng tên rồi ngất xỉu, bị xác c.h.ế.t đè lên, may mắn sống sót.
Tỉnh dậy, biết tin Tân hoàng đăng cơ, sửa lại những vụ án oan sai, oan khuất của gia đình mình đã được giải.
Huynh ấy quay về châu Nguyệt Nhai tìm ta và A bà, Lê Hoa đã kể hết mọi chuyện cho huynh ấy.
Huynh ấy lại quay về phương Bắc tìm ta, nhưng bất ngờ gặp lại kẻ thù ngày xưa.
Mặc dù vụ án oan đã được xét xử lại, trả lại trong sạch cho gia đình mình, nhưng gia tộc đã chịu oan khuất mấy chục năm, mà kẻ thù lại sống rất tốt, A bà cũng vì thế mà chết, huynh ấy nuốt không trôi cục tức này.
Vì vậy, huynh ấy tiếp cận kẻ thù xưa, giành được sự tin tưởng của ông ta, từng bước từng bước đẩy ông ta vào tử cục.
Sau khi báo thù xong, huynh ấy đến trấn Ô Kinh tìm ta, nhưng phát hiện ta đã rời đi từ lâu, sau nhiều lần nghe ngóng dò hỏi, mới tìm được ta.
Huynh ấy hỏi ta: "Vân cô nương, những năm nay đã có hôn phối chưa?”
Ta nhìn một cái, mặt huynh ấy quả nhiên lại đỏ bừng rồi.
Trong lòng ta đột nhiên nảy sinh ý muốn trêu chọc, chỉ vào hai tiểu cô nương đang ồn ào ngoài kia: "Ừ, hai đứa đó chính là con của ta.”
Ta nghe Lâm Viễn khẽ lẩm bẩm: "Rõ ràng đã hỏi rõ rồi, bây giờ sao lại như vậy?”
Giây tiếp theo, hai tiểu cô nương đó nhìn nhau một cái, chạy đến: "Vân di, vị này là tướng công của ngài sao?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Mỗi bước mỗi xa
Lâm Viễn cười nhìn ta, mặt ta lập tức đỏ như lửa đốt.
"Hai đứa nói gì thế, hôm nay đã học xong kỹ thuật phối sợi chưa?”
"Vân di hung dữ quá, lần đầu tiên thấy Vân di như thế này."
Hai tiểu cô nương lầm bầm rời đi.
Ta nhìn sang Lâm Viễn.
"Vừa nãy ta đã nói dối, xác thật là không có hôn phối, nhưng lang trung đã nói, đời này ta e rằng không thể có con được nữa rồi.”
Nói thật, không phải ta không có chút tình cảm nào với Lâm Viễn, nhưng ta biết hoàn cảnh gia đình huynh ấy.
Nhưng Lâm Viễn nghe ta nói xong, chỉ vào đám tiểu cô nương đang líu lo ngoài kia nói: "Họ chẳng phải đều là con của nàng sao?”
Đúng thế, họ quả thực là vậy.
Nhưng mà --
Huynh ấy lại nói: "Nếu nàng đồng ý, sau này họ cũng là con của ta.”
Huynh ấy dường như biết ta đang nghĩ gì, lại nói: "Tổ mẫu sẽ hiểu thôi.”
Ta suy nghĩ rất lâu, rất lâu.
Cuối cùng, ta nắm c.h.ặ.t t.a.y huynh ấy.
Sau khi thành thân.
Ta ở ngoài truyền dạy kỹ thuật dệt, huynh ấy ở nhà rửa tay làm canh.
Huynh ấy bầu bạn với ta, từ Vân cô nương đến Vân di rồi đến Vân bà bà.
Lúc hoàng hôn, luôn có một ngọn đèn thắp sáng cho ta, luôn có một người mong ta về nhà.
Một ngọn đèn soi sáng cả ngày dài.