Một Ngọn Đèn Soi Sáng Cả Ngày Dài

Chương 9



Không lâu sau, người nhà nàng ta liền tìm đến cửa.

Mẫu thân nàng ta quỳ trước mặt nàng ta, khóc lóc cầu xin: "Nhị Ni, con chạy rồi, để ca ca của con phải làm sao? Mẫu thân lấy đâu ra mười lượng bạc để cưới vợ mới cho ca ca của con đây?”

Phụ thân nàng ta từ phía sau vội vàng chạy đến, một cái tát giáng vào mặt nàng ta: "Ngươi cái đồ hèn hạ, lão tử cho ngươi ăn cho ngươi uống, nuôi ngươi lớn đến thế này, ngươi lại báo đáp ta như vậy à? Xem ta có đánh gãy chân ngươi không.”

Vừa nói vừa định đạp vào người cô nương đó, mẫu thân nàng ta khóc lóc đi ngăn cản phụ thân của nàng ta, nhất thời hỗn loạn thành một đống.

Ta kéo cô nương đó ra sau lưng ta.

"Mười lượng bạc, các người bán nàng ấy cho ta đi.”

---

Hai người ở trên đất bất động.

Mẫu thân của nàng ta đầy nghi ngờ: "Nha đầu gầy gò này, ngươi thực sự muốn hả?”

Ta gật đầu.

Phụ thân nàng ta nghe vậy, trong mắt lóe lên một tia sáng rực: "Hai mươi lượng, nhà ta nuôi nó tốn không ít công sức, ngươi ra hai mươi lượng, ta liền bán cho ngươi.”

Tay ta đột nhiên siết chặt.

Ta không dám quay đầu nhìn, đẩy người phía sau về phía trước: "Tối đa mười lăm lượng, đắt hơn ta không cần.”

Sau đó, ta làm ra vẻ quay về.

"Ngươi đợi đã, mười lăm lượng thì mười lăm lượng!"

Sợ ta đổi ý, ông ta kéo ta đi tìm lý chính, ký tên điểm chỉ ngay tại chỗ.

Cô nương đó theo ta về học đường, vừa vào cửa, nàng ta "bụp" một tiếng quỳ xuống đất.

"Đa tạ ân cứu mạng của phu nhân, sau này ta sẽ là nha hoàn của ngài, ta biết nhóm lửa nấu cơm, biết cắt cỏ nuôi dê..."

Ta cắt ngang lời nàng ta, kéo nàng ta đứng dậy khỏi đất.

"Ta không cần nha hoàn, sau này ngươi cứ theo ta học dệt vải, đợi ngươi trả hết mười lăm lượng bạc đó, muốn rời đi thì có thể rời đi."

"Hơn nữa sau này đừng gọi ta là phu nhân, gọi ta là Vân di đi.”

Ta nhìn cô nương đang ngây người: "Ngày mai bắt đầu học.”

Xây xong nhà, lại đặt làm công cụ dệt, trong tay ta cũng chỉ còn mười lăm lượng đó, nếu không có thu nhập, e rằng mấy ngày nữa sẽ phải uống gió Tây Bắc rồi.

Đã là đêm khuya, cô nương đó đã mệt mỏi mấy ngày, ta bảo nàng ta đi ngủ.

Ta thắp đèn dầu, vươn vai, bắt đầu dệt vải.

Ta mang vải đã dệt xong, gửi đến tiệm vải để bán hộ.

Cuối cùng hai ngày nay không phải uống gió Tây Bắc, nhưng e rằng cũng không còn xa nữa.

Trong thôn có rất nhiều cô nương như vậy.

Hoặc lấy tình mà lay động, giảng giải bằng lẽ phải; hoặc dụ dỗ bằng lợi ích, phân phát tiền công.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Ta từng chút một thu nhận nhiều cô nương vào học đường.

Nhưng ta thực sự rất thiếu thốn, đành phải se nhiều sợi hơn, dệt nhiều vải hơn.

May mắn là, gần đây ta ngày đêm nghiên cứu, đã thành công cải tiến chiếc xe se sợi một con quay ban đầu thành xe se sợi ba con quay chân đạp.

Hiệu quả dệt vải lại tăng lên rất nhiều.

Mỗi bước mỗi xa

Nhưng ta vẫn bị kiệt sức.

Lang trung nói, là do ta thiếu ngủ, thức đêm quá nhiều.

Trả xong tiền thuốc, ông ấy lại ấp úng không chịu đi.

---

"Đại phu, còn có gì nữa, ngài cứ nói thẳng là được, ta chịu được.”

Mấy năm nay, những cô nương vào học đường sớm đã học gần hết kỹ nghệ rồi, nếu ta chết, họ cũng có thể truyền dạy cho những cô nương mới đến.

Về mặt tiền bạc, ta đã nói trước với bên trấn Ô Kinh, chỉ cần mang vải đến, họ sẽ bán hộ.

Ta bình tĩnh chờ lang trung tuyên án ngày c.h.ế.t của ta.

Ông ấy cân nhắc mở lời: "Cô nương từ nhỏ đã bị tổn thương gốc rễ, nay lại bị tổn thương bên trong, e rằng sau này khó có thai.”

"À?”

Ta ngây người trong chốc lát, chợt mỉm cười: "Thì ra là chuyện này.”

Vốn dĩ đời này ta không có ý định thành thân, chuyện này đối với ta mà nói không phải là chuyện đáng buồn.

Ta nhìn hai tiểu cô nương đỏ mặt tía tai tranh cãi về việc sử dụng loại thuốc nhuộm nào để phối màu trong sân, mỉm cười.

Họ chẳng phải là con của ta sao?

---

Sau này, có người hỏi ta, vì sao lại đối xử tốt với mấy nàng ta như vậy?

Cụ thể vì sao, ta không trả lời được.

Ta nghĩ.

Có lẽ vì thấy mấy nàng ta vui vẻ, ta cũng vui vẻ theo.

Cũng có lẽ vì mấy nàng ta chính là ta của ngày xưa.

Ta từng đơn độc bước đi trong đêm tối mịt mùng, có người đã thắp cho ta một nhóm lửa.

Mà bây giờ ta cũng muốn.

Trong đêm dài đen tối, thắp một ngọn đèn cho những người như ta của ngày xưa.

Không cần phải rực rỡ.

Chỉ cần có thể soi sáng con đường phía trước là đủ rồi.