Một Ngọn Đèn Soi Sáng Cả Ngày Dài

Chương 4



Có lẽ vì quá hạnh phúc, nên ta cảm thấy thời gian trôi thật nhanh, chớp mắt một cái là Tết sắp đến rồi.

Lâm đại ca đang quét dọn bên ngoài.

Những miếng thịt trong dầu nóng từ từ nở ra, bong bóng lăn tăn không ngừng tỏa ra mùi thơm rù quến lòng người.

Lâm đại ca thỉnh thoảng lại thò đầu vào trong nhà.

A bà thấy vậy, nhét một viên thịt vào miệng huynh ấy, vừa cười vừa mắng huynh ấy mấy câu.

Ta cũng không nhịn được mà bật cười.

Trong nhà ngoài sân đều được dọn dẹp sạch sẽ, đồ Tết cũng đã chuẩn bị đầy đủ.

Rảnh rỗi, Lâm đại ca bắt đầu viết câu đối tết.

Chữ của huynh ấy như người huynh ấy, mạnh mẽ thô ráp, vững chãi toát lên vẻ hào sảng.

A bà xem một lúc, cũng hứng thú, tiện tay viết một bức, so với Lâm đại ca, chữ của A bà phóng khoáng hơn.

Tuy ta không biết chữ, nhưng thấy họ vui, ta cũng vui theo.

Cứ như vậy, thoáng cái đã đến đêm ba mươi tết.

Gà hầm dừa, thịt thỏ cay, cá vàng chiên, canh thịt viên và rau dương xỉ xào trứng sớm đã được bày lên bàn.

"Đến đây, cẩn thận nóng!" A bà lại múc cho mỗi người một bát sủi cảo lớn.

Dưới ánh trăng, chiếc bàn tròn nhỏ trong sân chật kín, bọn ta quây quần nói nói cười cười, chén sạch hết thức ăn.

Ta ợ hơi, nắm một nắm sợi dừa đi cho gà ăn.

Những con gà này là do ta bảo Lâm đại ca bắt từ trên núi về, khí hậu châu Nguyệt Nhai cao hơn phương Bắc, hơn nữa sau này sang xuân nhiệt độ sẽ càng cao, thịt tươi không giữ được lâu, không bằng tự nuôi một ít gà, còn có thể có trứng gà để ăn.

Hôm nay là đêm ba mươi tết, ta vốn định thức giữ tuổi, nhưng A bà nói bận rộn cả ngày rồi, bảo ta đi ngủ.

Mỗi bước mỗi xa

Nhưng ai ngờ ta vừa chạm giường đã bị cấn một cái, ta đưa tay sờ, sờ ra một chiếc túi màu đỏ, bên trong có mấy đồng bạc vụn.

Ta đặt túi thơm lên ngực, vừa cười vừa khóc.

Tiền mừng tuổi, đó là thứ mà ta từ khi tiểu đệ sinh ra mới biết, tiếc là ta chưa bao giờ có được.

Nhưng bây giờ ta đã có rồi, lại còn nhiều đến vậy.

Chiếc túi tiền căng phồng.

Lòng ta cũng căng phồng theo.

Căng đến nỗi ta không ngủ được.

Thế là, ta lại thắp đèn làm việc kim chỉ.

---

Ngày mười bảy tháng Giêng, Lâm đại ca phải đi tới đất bắc tòng quân.

A bà nhét một nắm đương quy vào túi huynh ấy, dặn dò huynh ấy phải sống thật tốt, nhất định phải tay chân lành lặn mà trở về.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Ta lấy ra hai đôi giày vải đã khâu xong, đưa cho Lâm đại ca.

"Lâm đại ca, ta việc khác không được, chỉ có việc kim chỉ là tốt thôi, hành quân phải đi đường nhiều, hai đôi giày này đế dày, huynh mang theo mà đi.”

Lâm đại ca đưa hai tay nhận lấy, đỏ mặt cảm ơn ta: "Đa tạ Vân cô nương.”

Nỗi ly biệt nặng nề, nói nhiều chỉ tăng thêm buồn bã, Lâm đại ca từ biệt bọn ta rồi lên thuyền.

Nhìn con thuyền từ từ xa khuất, A bà hỏi ta: "Hạ Hạ, con thấy Lâm đại ca của con thế nào?”

A bà hỏi đột ngột, ta nhất thời không phản ứng kịp.

Nếu nhất định phải nói, thì Lâm đại ca đương nhiên là rất tốt.

Luận về dung mạo, huynh ấy thân hình cao lớn, dáng người ngay thẳng, tuy nói trên mặt có vết sẹo, nhưng khí chất quanh người lại lấn át vết sẹo đó.

Hơn nữa Lâm đại ca có thể săn bắn, biết lo toan cho gia đình.

Tính tình cũng tốt, càng không tùy tiện đánh người.

Mỗi lần đi trấn bán vật săn, còn luôn mang quà về cho ta.

Nhìn như vậy, Lâm đại ca chỗ nào cũng tốt.

Chỉ có một điểm không tốt.

Mỗi lần có hơi chạm trúng, Lâm đại ca sẽ đỏ mặt.

Ta biết ý của A bà là gì, Lâm đại ca rất tốt, nhưng ta vẫn chưa đủ tốt.

A bà thấy ta không trả lời, nắm tay ta đi về, vừa đi vừa cười nói: "A bà chỉ hỏi bâng quơ thôi, Hạ Hạ không cần lo nghĩ nhiều, nếu sau này con và Tử Quy có duyên, thì con sẽ làm cháu dâu của A bà; nếu không có duyên, thì cứ làm cháu gái của A bà, dù sao cũng là người nhà ta.”

Ta nắm c.h.ặ.t t.a.y A bà, từ tận đáy lòng nói: "Vâng, sau này dù thế nào, con cũng sẽ là người nhà của A bà.”

Trên đường về nhà, ta không hiểu sao lại nghĩ đến vị Hải cô nương kia, còn sinh ra sự tò mò đối với nàng ta.

Ta hỏi A bà, ban đầu vì sao không muốn Hải cô nương gả cho Lâm đại ca?

---

A bà im lặng một lát, rồi mới buồn bã nói: "Lá rụng cuối cùng cũng phải về cội, hà tất phải thêm một người nhớ quê?”

Ta không ngờ lời này lại gợi lên chuyện buồn của A bà.

Thì ra A bà vốn cũng là phu nhân của một gia đình giàu có ở phương Bắc, một biến cố gia tộc xảy ra, bà cùng cháu trai trải qua bao khó khăn mới trốn thoát đến châu Nguyệt Nhai, định cư ở thôn Lâm Khê.

Còn về chi tiết, A bà không muốn nói nhiều, ta cũng không hỏi.

Nỗi khổ trong lòng A bà đã chôn giấu quá lâu, bà chỉ cần một người kiên nhẫn lắng nghe.

A bà nói xong, yên lặng nhìn về phía Bắc.

Ta nắm c.h.ặ.t t.a.y bà, cố gắng truyền sự ấm áp mà mình cảm nhận được cho bà.

Cảm xúc của A bà qua đi rất nhanh.

Vừa về đến nhà, bà lại trở thành dáng vẻ hay cười đó, bận rộn cho gà ăn, bận rộn làm đồ ăn ngon cho ta.

Ta cũng tranh thủ lúc trời còn chưa tối, ra ruộng xem thổ nhưỡng, để ít hôm nữa trồng ít hoa màu.