Một Ngọn Đèn Soi Sáng Cả Ngày Dài

Chương 6



Ta nhắm mắt lại, trong đầu tràn ngập niềm vui sướng khi cuộn vải hoàn thành.

Thật ra, ban đầu ta đến châu Nguyệt Nhai, tuy nói là để thoát khỏi ổ hổ lang Vương gia, nhưng cũng có ý định cầu học.

Trước kia ở phương Bắc, ta đã từng nghe nói vải vóc ở châu Nguyệt Nhai đẹp đẽ tinh xảo, kỹ thuật thiên hạ vô song.

Ta nghĩ nếu có thể học được một hai phần, đời này ta cũng coi như có một kỹ năng để sống.

Nhưng khi đến thôn Lâm Khê, tình yêu thương của A bà khiến ta đắm chìm vào đó, khiến ta nảy sinh ý nghĩ cùng A bà làm ruộng nuôi gà, cũng có thể sống an ổn cả một đời.

Nhưng sau hai ngày này, ta thực sự muốn học kỹ thuật dệt độc đáo kia.

Không phải vì muốn mưu sinh bằng nó, mà là ta thực sự thích.

Ta thích quá trình từ bông đến vải, thích làm cho những cuộn vải trắng tinh từ từ sinh ra những kỹ thuật lộng lẫy.

Vì vậy, ta đã chờ đợi suốt ba ngày.

Hải Lê Hoa vừa về thăm nhà, ta liền nói với nàng ta ý định bái sư.

Nàng ta vui mừng vì ta muốn học dệt Lâm Khê, nhưng không đồng ý làm sư phụ của ta.

Nàng ta nói: "Ngày đó ta đã nhìn thấy sự lĩnh ngộ của ngươi đối với dệt may rồi, ta không dám làm sư phụ của ngươi, nếu ngươi thực sự muốn học, chiều nay ta sẽ dẫn ngươi đi gặp mẫu thân của ta.”

Cuối cùng, dưới sự giới thiệu của Lê Hoa, ta đã bái mẫu thân của nàng ta làm sư phụ.

Vì Lê Hoa lấy chồng cách đó không xa, chỉ khoảng hai ba dặm đường.

Nên, hai bọn ta thường xuyên tụ tập lại, cùng nhau nghiên cứu làm thế nào để se sợi tốt hơn, dệt vải tốt hơn.

Khi ta lại một lần nữa đưa ra phương pháp cải tiến công cụ se bông, Lê Hoa ngửa mặt lên trời thở dài.

"Vân Hạ, đầu óc ngươi rốt cuộc là làm sao mà mọc ra vậy! Ta học dệt vải bao nhiêu năm sao lại không nghĩ ra một cái nào!"

"Ngươi như vậy, lại khiến ta như một kẻ vô dụng! Mẫu thân ta có được đệ tử như ngươi, thực sự là mồ mả tổ tiên bốc khói xanh rồi."

"Không được, ngày mai ta phải bảo mẫu thân ta đi thắp hương cho tổ tiên mới dcc.”

Ta mỉm cười.

Hải Lê Hoa quá khiêm tốn, những năm nay vải nàng ta dệt đã nổi tiếng khắp mười dặm tám thôn.

Còn ta chỉ là nghiên cứu nhiều mà thôi.

---

Mặt trời lên, trăng lại tà.

Không biết từ lúc nào, ta đã ở thôn Lâm Khê được mười năm rồi.

Mười năm nay, Lâm đại ca đều không có tin tức.

A bà nói, trên chiến trường, không có tin tức chính là tin tức tốt nhất.

Trong khoảng thời gian đó, A bà sợ làm lỡ dở ta, cũng đã mai mối cho ta, nhưng đều bị ta từ chối từng người một.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Một là vì bây giờ ta dốc lòng vào ngành dệt bông, thực sự không có ý định thành thân.

Hai là A bà tuổi đã cao, bên cạnh không thể không có người.

Quan trọng nhất, ta cũng thực sự chưa gặp được người tâm đầu ý hợp với mình.

Người hiểu ta nhất trên đời này, không ai hơn A bà.

Ta không muốn rời đi, chỉ muốn ở bên A bà.

Sau khi Lâm đại ca tòng quân, A bà tuy ngoài miệng không nói, nhưng trong lòng lại khắc khoải vô cùng.

Cung tên mà Lâm đại ca đã dùng, mười năm trôi qua vẫn không bám bụi.

Đó là do A bà thừa dịp ta không có mặt, đã âm thầm lau chùi.

Ta không biết an ủi bà thế nào, điều ta có thể làm chỉ là bầu bạn.

Ta vốn nghĩ khi Lâm đại ca trở về thì sẽ tốt thôi.

Nhưng cuối cùng đợi được lại là, tin báo tang của Lâm đại ca.

Đó là một buổi sáng xám xịt, sương mù bên sông còn rất dày, tin tức Tân hoàng đăng cơ từ châu phủ truyền đến.

Cùng lúc đó là tin Lâm đại ca đã mất.

A bà nghe tin, lập tức ngã quỵ xuống đất.

Rồi không bao giờ đứng dậy được nữa.

Trước khi lâm chung, A bà nắm c.h.ặ.t t.a.y ta.

"Hạ Hạ, đời này ta không về được nữa rồi, sau khi ta chết, nếu có cơ hội, nhất định phải mang tro cốt của ta về..."

Ta khóc nói: "Vâng, A bà, con đều hứa với người, người có thể ở lại với con thêm chút nữa không?”

A bà muốn giúp ta lau nước mắt, nhưng cuối cùng không thể chạm tới.

Mỗi bước mỗi xa

Bà lặng lẽ ngủ thiếp đi.

Từ sáng sớm đến hoàng hôn, ta học theo dáng vẻ của A bà cho gà ăn, học theo dáng vẻ A bà gọi ta, gọi bà ăn cơm.

"A bà, mau đến ăn cơm, không đến cơm sẽ nguội mất.”

Nhưng ba gian phòng, không một ai đáp lại ta.

Chỉ có gió thổi cây động.

Thì ra.

Thực sự chỉ còn lại một mình ta.

Ta đột nhiên cảm thấy ánh nắng hôm nay thật chói mắt.

Cuối cùng.

Ta ngồi bệt xuống đất khóc òa lên.