Ta hỏa táng cho A bà.
Những năm nay góp nhặt, ta cũng đại khái đã hiểu rõ quá khứ của A bà.
Gia đình chồng của A bà bị kẻ gian vu oan, mắc trọng tội, bà dẫn theo cháu trai may mắn trốn thoát, đến thôn Lâm Khê châu Nguyệt Nhai.
Trước kia A bà vốn là có ý định báo thù.
Nhưng sau này thời gian làm phai nhạt thù hận, bà chỉ mong cháu trai trưởng thành.
Nhưng cháu trai trưởng thành rồi, lại không cam lòng gia tộc bị oan, muốn dựa vào việc tòng quân để thăng tiến, lật lại vụ án cũ.
Giờ đây, Tân hoàng đăng cơ, phế bỏ lệ cũ, sửa lại những vụ án oan sai, cũng coi như đã hoàn thành một tâm nguyện của A bà.
Còn ta bây giờ phải giúp A bà hoàn thành tâm nguyện cuối cùng.
Từ khi ta đến hôn Lâm Khê, bà con láng giềng đã rất chăm sóc ta, ta thu dọn hành lý xong, đi từ biệt từng người.
Gia đình cuối cùng ta đến là nhà Lê Hoa.
Ta và Lê Hoa như thường lệ ngồi trước khung cửi.
Nhưng tâm trạng hoàn toàn khác.
Bọn ta đều biết, hôm nay e rằng là lần cuối cùng trong đời này hai bọn ta gặp được nhau.
"Nhất định phải đi sao?”
"Ừ.”
"Ngươi về rồi, nếu gặp lại mẫu tử Vương gia thì sao?”
"Gặp lại, họ cũng chưa chắc đã nhận ra ta, hơn nữa bây giờ trên văn tự ta là Vân Hạ, người thôn Lâm Khê châu Nguyệt Nhai, không phải con dâu nuôi từ bé của nhà họ. Nếu thực sự không được, ta cố gắng tránh họ là được, phương Bắc lớn thế kia, ta lại theo sư phụ học được nhiều thứ như vậy, nhất định sẽ tìm được một nơi an thân.”
Lê Hoa nói ra hết lo lắng này đến lo lắng khác, ta đều lần lượt nói ra cách đối phó.
Trà đổi hết chén này đến chén khác, ta vừa uống xong lại được đổ đầy.
Lê Hoa nói: "Ngồi thêm chút nữa đi.”
Ta lại ngồi thêm một khắc: "Lê Hoa, trời không còn sớm nữa, ta thực sự phải đi rồi.”
Chậm nữa sẽ không kịp thuyền.
Thuyền này rất lâu mới có một chuyến, lỡ rồi thì phải đợi thêm rất nhiều ngày nữa.
Ta giao chìa khóa căn tiểu viện của A bà cho nàng ta, đứng dậy rời đi.
Không lâu sau, Lê Hoa đuổi theo, nàng ta mắt sưng húp hỏi ta: "Có thể đừng đi không?”
Ta lắc đầu.
Nàng ta xông đến, nhét một bọc bạc vụn vào ống tay áo ta, rồi giữ c.h.ặ.t t.a.y ta, nói: "Nếu ngươi không nhận, hôm nay ta sẽ không để ngươi đi đâu, ngươi biết đấy, ta luôn nói được làm được.”
Ta cố nén nước mắt không cho rơi xuống: "Được, ta nhận.”
Ta lại gượng cười nói: "Đừng khóc nữa, biết đâu ngày nào đó ta lại quay về.”
Lê Hoa nói, ta cười còn xấu hơn nàng ta khóc.
---
Lê Hoa nhất quyết ra bến thuyền tiễn ta.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Ta ôm tro cốt của A bà và mấy bộ quần áo, lên thuyền.
Đầu tiên là Lê Hoa, sau đó là châu Nguyệt Nhai, trong mắt ta dần dần biến thành một chấm nhỏ.
Cho đến khi không còn nhìn thấy nữa.
Việc đầu tiên ta làm khi trở về phương Bắc là giúp A bà tìm nguồn cội tổ tiên, chôn cất tro cốt của bà.
Nói với bà, bà đã trở về cố thổ mà bà hằng mong nhớ.
Ta từng cố gắng tìm kiếm di cốt của Lâm đại ca, muốn chôn cất huynh ấy cùng với A bà.
Nhưng chiến sự đã xảy ra quá nhiều, tướng sĩ đã c.h.ế.t cũng quá nhiều, không ai biết Lâm đại ca c.h.ế.t cụ thể ở đâu.
Giải quyết xong chuyện của A bà, ta quay về trấn Ô Kinh một chuyến.
Mười năm không gặp, cảnh còn người mất.
Trước đây chiến hỏa đã lan đến trấn Ô Kinh, người trong trấn người c.h.ế.t kẻ trốn, hiện tại những người sống ở đây cũng là từ nơi khác trốn đến.
Những thôn dưới trấn cũng vậy, thậm chí, có những thôn đã hoang vu, không người ở.
Những người mà hồi nhỏ khiến ta ngày đêm lo lắng, sợ hãi cũng đã không còn thấy đâu nữa.
Chiến sự đã chấm dứt, bá tánh cầu mong ổn định, Tân hoàng đúng lúc ban hành giống bông.
Ta dùng số tiền tích góp được mua một tiểu viện nhị tiến ở trấn Ô Kinh, mở một cửa hàng, kinh doanh vải bông.
Mỗi bước mỗi xa
Khách khứa qua lại không khỏi liếc nhìn vải bông nhà ta.
Họ sẽ khen vải tốt, hoa văn sống động.
Nhưng người thực sự mua lại không nhiều.
Bởi vì tuy bây giờ cuộc sống bình yên, nhưng trấn Ô Kinh không giàu có, yêu cầu về vải vóc may mặc cũng không cao.
Hơn nữa, hiện tại nhà nhà đều trồng bông, vải bông tự nhà mình cũng có thể dệt ra.
Vì vậy, việc kinh doanh của ta không được tốt lắm.
Đêm đến, ta đang lo lắng về đầu ra của vải bông, viện bên cạnh truyền đến tiếng đánh mắng.
"Ngươi ả phụ nhân c.h.ế.t tiệt! Ăn của lão tử, dùng của lão tử, bảo ngươi rửa chân cho lão tử cũng không làm tốt được, nước lạnh thế này, muốn đông c.h.ế.t lão tử à?”
Nam nhân đó gầm lên, một chân đá đổ chậu nước trên đất.
Ông ta vẫn chưa hả giận, vớ lấy cây gậy gỗ bên cạnh, vung về phía người phụ nhân kia.
Người phụ nhân nằm trên đất dường như đã quen với việc đó, không nói không tránh, trong mắt là một đầm nước chết.
Ta không nhìn nổi, mượn cớ gõ cửa viện bên cạnh.
"Có ai ở nhà không? Nhà ta hết muối rồi, muốn sang mượn một ít.”
Chờ rất lâu, trong viện mới có tiếng đáp lại.
"Ê, đến ngay.”
Nàng ta dùng quần áo che đi những vết bầm tím trên người, cúi đầu dẫn ta vào bếp múc một muỗng muối.
Ta đưa cho nàng ta mấy đồng tiền, để phòng nàng ta vì chuyện này mà lại bị gây khó dễ.
Khi ra về, ánh mắt nam nhân nhà nàng ta dính sát vào ta.