Một Ngụm Sữa Bò Quên Con

 Chương 85: Ngoại truyện 13




Sau khi trở về, Du Khả Ngọc không còn thích ăn bánh ngọt nữa. Khi Thịnh Huyên hỏi tại sao, cậu chỉ bảo là: "Quá ngọt."

Du Khả Ngọc mười sáu tuổi bắt đầu có những phiền não. Ở trường, cậu thường chống cằm nhìn ra ngoài cửa sổ, suy nghĩ miên man. Bạn ngồi cùng bàn hỏi han: "Sao cậu không đến chỗ anh trai nữa thế?"

Du Khả Ngọc hoàn hồn, ánh mắt có chút nặng nề, "Anh ấy sắp thi rồi nên tớ không muốn làm phiền ảnh."

Chỉ còn vài ngày nữa, Thịnh Huyên sẽ phải đi thi. Sau khi thi xong, anh sẽ rời khỏi mái trường phổ thông để vào học tại Học viện Quân sự. Rõ ràng Du Khả Ngọc mới lên lớp 10, vẫn chưa được tận hưởng hết những khoảnh khắc vui vẻ khi học cùng trường với anh trai mà.

Du Khả Ngọc nghĩ: Khoảng cách hai tuổi thật đáng ghét.

Tan học, Thịnh Huyên vẫn đợi cậu ở cổng trường. Thịnh Huyên luôn đợi bên ngoài xe, bốn mùa bất kể nắng mưa, anh giải thích là đứng như vậy thì Du Khả Ngọc có thể nhìn thấy anh ngay từ cái nhìn đầu tiên.

Trước khi mười sáu tuổi, Du Khả Ngọc không cao lắm, sau mười sáu tuổi cậu mới bắt đầu nhổ giò, đã có vẻ ngoài của một alpha. Trước đây, cậu thường bị chìm trong đám đông, bị người xung quanh đẩy qua đẩy lại, ngay cả khi nhón chân lên rồi thì cũng không nhìn thấy Thịnh Huyên đâu cả. Còn giờ đây cậu có thể dễ dàng nhìn thấy Thịnh Huyên, nhưng dù là vậy thì Thịnh Huyên vẫn sẽ đợi cậu ở vị trí cũ.

Thịnh Huyên năm mười tám tuổi đã hoàn toàn mất hết nét trẻ con, đường nét gương mặt anh trở nên anh tuấn, khí chất nhã nhặn, trông như thể không vướng chút bụi trần nào.

Du Khả Ngọc thoáng ngẩn người trong giây lát, rồi vội vã đi về phía Thịnh Huyên. Cậu vừa đến bên cạnh Thịnh Huyên, chưa kịp nở nụ cười, đã bị hai nam sinh đùa nghịch phía sau đẩy một cái, khiến cậu mất đà ngã nhào về phía trước. Thịnh Huyên đã đưa tay đón lấy cậu.

Mặt cậu va vào vai Thịnh Huyên, tay Thịnh Huyên trước tiên nắm lấy cánh tay cậu, rồi thuận thế ôm lấy lưng cậu. Dù đã đứng vững, nhưng tâm trạng cậu trở nên xáo trộn.

Thực ra so với hồi nhỏ thì đây chẳng phải là tiếp xúc thân mật gì cả. Lúc bé khi không ngủ được, cậu thường chạy qua ngủ cùng Thịnh Huyên, anh sẽ ôm cậu, vỗ vỗ lên lưng cậu. Nhưng hiện tại Thịnh Huyên chỉ ôm cậu thật nhẹ nhàng thôi, ấy vậy mà cậu lại nổi lên một cảm giác thật lạ lùng, nơi bị Thịnh Huyên chạm vào cứ âm thầm nóng dần lên, làn da từ cánh tay đến cổ như nổi hết da gà.

Cậu khẽ giãy giụa một chút, Thịnh Huyên liền buông tay ra.

Hai người im lặng vài giây, sau đó Thịnh Huyên lên tiếng trước: "Sao hôm nay hai khối lớp lại ra cùng lúc vậy? Đông quá."

"Vì trường phải chuẩn bị phòng thi." Du Khả Ngọc cúi đầu trả lời.

"Lên xe nào," Thịnh Huyên mở cửa xe, giọng anh không ngại ngùng như Du Khả Ngọc, vẫn ôn hòa như trước: "Dì nói tối nay sẽ nấu cháo cua đấy, lần trước em bảo muốn ăn lại món đó mà nhỉ?"

Du Khả Ngọc nắm chặt dây đeo cặp, hít thở thật sâu, rồi nở nụ cười với Thịnh Huyên, nhẹ nhàng đáp: "Dạ!"

Cậu ngồi vào xe, Thịnh Huyên giúp cậu đóng cửa lại.

Trước khi lên xe, Thịnh Huyên nhìn qua cửa sổ về phía khuôn mặt nghiêng của Du Khả Ngọc, yết hầu anh chuyển động hai lần, bàn tay bên hông từ từ nắm chặt lại. Họ vẫn ở bên nhau như trước, nhưng rõ ràng, có những thứ đang âm thầm thay đổi.

Ngày Thịnh Huyên thi, Du Khả Ngọc ở nhà làm cả bàn đồ ăn, bốn món mặn một món canh, cùng với một đĩa hoa quả lớn. Cậu không nói trước với Thịnh Huyên, vì đây là điều bất ngờ mà cậu muốn chuẩn bị cho anh. Vì từng hứa sẽ nấu cho anh trai ăn nên cậu đã bắt đầu học nấu ăn với dì từ hai tháng trước. Không ngờ cậu lại có năng khiếu về ẩm thực, chưa học lâu nhưng đã có thể làm ra cả bàn món ăn thơm ngon đầy màu sắc, ngay cả giám đốc Thịnh và phu nhân Thịnh cũng đều khen không ngớt.

Hôm nay cậu làm toàn những món Thịnh Huyên thích.

Vừa dọn đồ ăn lên bàn, cậu vội vã cởi tạp dề, dặn dò người giúp việc mười phút sau hâm nóng thức ăn lại, rồi xỏ giày chạy ra ngoài. Tài xế đưa cậu nhanh chóng đến trước cổng trường thi. Thời gian tính toán vừa khớp, khi Du Khả Ngọc đến nơi, đúng lúc Thịnh Huyên bước ra.

Du Khả Ngọc vừa định chạy đến, nhưng lại thấy Hứa Mộ đã bước đến bên cạnh Thịnh Huyên trước, nụ cười rạng rỡ, còn đụng vai Thịnh Huyên một cái. Không biết đối phương nói gì, Thịnh Huyên cũng mỉm cười.

Dưới ánh mặt trời, họ đi song song bên nhau. Du Khả Ngọc chợt hiểu tại sao alpha và omega là sự kết hợp sinh học tốt nhất. Ngay cả khi đi cùng nhau, họ cũng rất xứng đôi.

Anh trai... kết hôn...

Du Khả Ngọc cuối cùng đã liên kết hai từ này lại với nhau, kết quả không kỳ lạ như cậu tưởng, Thịnh Huyên vốn nên được hạnh phúc.

Vậy tại sao cậu lại phản đối anh trai mình yêu đương kết hôn? Nếu người như anh còn không đạt được hạnh phúc, thì thế giới này quả là quá bất công. Cậu nên nghĩ như vậy mới đúng.

Thịnh Huyên nhanh chóng phát hiện ra Du Khả Ngọc, đôi mắt vốn mệt mỏi lập tức sáng lên. Anh nhanh chóng bước về phía Du Khả Ngọc, chưa kịp nói gì, đã nghe thấy một tiếng gọi "A Huyên à" từ đằng xa.

Đó là mẹ của Hứa Mộ.

Du Khả Ngọc nhìn theo hướng âm thanh, mẹ của Hứa Mộ đang đứng với phu nhân Thịnh, vừa nói cười vừa vẫy tay với Thịnh Huyên.

"A Huyên, Tiểu Mộ, hai đứa lại đây đi."

Thịnh Huyên quay lại nhìn Du Khả Ngọc một cái, rồi đưa tay khoác vai Du Khả Ngọc, dắt cậu cùng đi tới.

"Mệt không con?" Mẹ của Hứa Mộ vuốt tóc Hứa Mộ, giọng nói thật dịu dàng.

"Không đâu mẹ, đề thi còn không khó bằng kỳ thi thử trước đây cơ." Hứa Mộ trả lời.

Phu nhân Thịnh cười bảo: "Thành tích của Tiểu Mộ thì không cần phải lo rồi."

"Hai đứa trẻ nhà chúng ta đều rất ngoan, đều không cần phải lo lắng gì hết," mẹ của Hứa Mộ cười nhìn về phía Thịnh Huyên: "A Huyên à, để ăn mừng các con kết thúc suôn sẻ cuộc sống học sinh cấp ba, cô đã đặt một chỗ ở nhà hàng tầng cao nhất Đỉnh Diệu, chúng ta qua đó bây giờ nhé."

Du Khả Ngọc sững người. Món ăn của cậu vẫn còn đang đặt trên bàn, canh vẫn còn trong nồi. Theo phản xạ, cậu nhìn về phía Thịnh Huyên.

Thịnh Huyên có vẻ không mấy hứng thú với nhà hàng trên tầng cao, nhưng phu nhân Thịnh đã quyết định thay anh: "A Huyên, cô đặc biệt mời con đấy, ba mẹ lát nữa cũng sẽ qua."

Giọng điệu mang ý mệnh lệnh không thể cãi lại.

"Con—"

Thịnh Huyên vừa định nói, phu nhân Thịnh đã ngắt lời: "Nhanh lên, cùng ngồi xe cô qua đó đi."

"Cô Hạ ơi, không cần đâu cô," cánh tay Thịnh Huyên đang khoác vai Du Khả Ngọc siết chặt hơn một chút, anh lịch sự giải thích: "Con và Khả Ngọc đã hẹn chiều nay đi xem triển lãm ở Tân Tây rồi."

Mẹ của Hứa Mộ thoáng sượng ngắt.

Phu nhân Thịnh lúc này mới để ý đến Du Khả Ngọc, bà cười cười, bất đắc dĩ nói: "Hai anh em cứ quấn quýt nhau làm gì vậy?"

Bà nói với mẹ của Hứa Mộ: "Đây là Khả Ngọc mà tôi đã kể với chị, thành tích cũng rất tốt."

Du Khả Ngọc hiểu rõ tình hình, chủ động nói: "Cô Kiều ơi, vậy con về trước ạ, con sẽ đợi anh ở nhà."

"Hay cùng đi đi." Mẹ của Hứa Mộ nói.

Du Khả Ngọc xua tay, "Không cần đâu, cảm ơn cô, chú Vương đang đợi cháu ở đằng kia, cháu sẽ đi xe chú ấy về trước ạ."

Du Khả Ngọc vội vàng rời khỏi nơi đó. Cậu không thấy ánh mắt của Thịnh Huyên trở nên ảm đạm khi cậu quay lưng đi, cũng không nghe thấy tiếng Thịnh Huyên gọi cậu.

Khi về đến nhà, người giúp việc hỏi: "Sao chỉ có một mình con về thế? Anh trai đâu?"

Du Khả Ngọc lắc đầu: "Anh ấy không về ăn nữa."

"Vậy... vậy nhiều món thế này thì làm thế nào giờ?"

Du Khả Ngọc cười khổ với người giúp việc, kéo ghế ngồi xuống, "Chúng ta tự ăn thôi."

Ngày hôm đó họ đã không đi được triển lãm ở Tân Tây, khi Thịnh Huyên vội vã trở về đã qua hai giờ chiều. Thời tiết đột ngột thay đổi, những đám mây đen ở xa càng lúc càng dày đặc, có dấu hiệu của một cơn bão đang đến.

Thịnh Huyên đi vào phòng của Du Khả Ngọc, lúc này Du Khả Ngọc đang ngủ trưa. Thịnh Huyên đi đến bên cửa sổ, giúp cậu đắp lại chăn.

Khi đi ra, người giúp việc đang xách bình nước lên tầng hai tưới hoa, tình cờ gặp Thịnh Huyên từ phòng Du Khả Ngọc đi ra, cô cười bảo: "Hôm nay tội nghiệp Tiểu Ngư quá chừng."

Thịnh Huyên ngạc nhiên: "Sao lại tội nghiệp ạ?"

"Cậu ấy không nói với cậu sao? Hôm nay cậu ấy đã nấu cả bàn đồ ăn đợi cậu về ăn, kết quả cậu không về, lãng phí mất một nửa đấy."

Sắc mặt Thịnh Huyên liền thay đổi.

Anh quay lại bên giường của Du Khả Ngọc, khi ngồi xuống, đệm giường lún xuống một chút, Du Khả Ngọc giật mình tỉnh giấc từ cơn ác mộng, vừa thấy Thịnh Huyên đã theo phản xạ dựa vào lòng anh. Thịnh Huyên cầu còn không được, liền ôm chặt lấy cậu. Du Khả Ngọc vẫn chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra.

"Đã làm cả bàn đồ ăn mà sao không nói cho anh biết thế? Hôm nay anh chẳng ăn được gì, về nhà cũng không có gì để ăn."

Du Khả Ngọc ngây ngô chớp mắt.

"Tiểu Ngư, anh không thích Hứa Mộ, anh chưa bao giờ có ý định yêu đương với cậu ấy. Ba mẹ hai bên vì nghĩ đến việc liên hôn, luôn mai mối cho bọn anh, nhưng anh không muốn."

Du Khả Ngọc nghe được tiếng tim mình đập thật mạnh.

"Anh không muốn, không ai có thể ép buộc anh cả," Thịnh Huyên vuốt tóc Du Khả Ngọc, "Em phải tin anh."

Du Khả Ngọc ngẩng đầu lên, trong ánh mắt của Thịnh Huyên như chứa đựng một bầu hoàng hôn rực rỡ, mãnh liệt và nóng bỏng. Chỉ tại lúc đó Du Khả Ngọc còn nhỏ, chưa hiểu về tình yêu, cậu bỗng thấy sống mũi cay cay, ôm lấy Thịnh Huyên, nghẹn ngào gọi "anh hai".

Một tiếng anh hai đã dập tắt ngọn lửa trong lòng Thịnh Huyên.

Thịnh Huyên cảm thấy hối hận, thậm chí là tự trách. Làm sao anh có thể? Làm sao có thể nói những lời như vậy với Du Khả Ngọc? Khi biết rõ Du Khả Ngọc phụ thuộc vào anh cả tâm hồn lẫn thể xác. Anh không thể ích kỷ dẫn dắt Du Khả Ngọc như vậy.

Du Khả Ngọc xem anh là anh trai, anh chính là anh trai, trừ khi một ngày nào đó, Du Khả Ngọc rõ ràng minh bạch nói với anh, mối quan hệ của họ có thể vượt qua ranh giới, nếu không, tất cả đều là không nên.

Anh kiềm chế lại, buông tay ra.

Thịnh Huyên có thể quay về, Du Khả Ngọc đã rất xúc động, cậu lật người xuống giường chạy vào bếp làm cho Thịnh Huyên một bát mì tương đen.

Cậu lại trở về dáng vẻ nhõng nhẽo của một cậu bé hay khóc trước đây, đuôi mắt đỏ hoe ngồi bên cạnh Thịnh Huyên, đầu gối chạm vào bên chân Thịnh Huyên, biến thành một vật trang trí hình người trên người Thịnh Huyên.

Thịnh Huyên trêu: "Em có biết không, em đã lạnh nhạt với anh rất lâu, làm anh rất buồn đấy."

Du Khả Ngọc lập tức nói: "Tại vì anh phải thi mà..."

"Còn gì nữa không?"

Du Khả Ngọc hai tay nắm lấy đầu gối, ngập ngừng phàn nàn: "Anh có nhiều bạn lắm."

"Bạn là bạn, Tiểu Ngư là Tiểu Ngư."

Du Khả Ngọc ngờ nghệch nói: "Tiểu Ngư là em trai."

Cậu nhe răng cười, Thịnh Huyên lặng lẽ nhìn cậu.

Mối quan hệ của hai người đột nhiên trở lại như trước, vì qua hết mùa hè, Thịnh Huyên sẽ đi học bên trường quân sự, Du Khả Ngọc không nỡ xa anh trai, nên trở nên dính người hơn. Dù sao Thịnh Huyên bây giờ có rất nhiều thời gian, ban ngày không có việc gì làm thì đến trường thăm Du Khả Ngọc, trưa thì ăn cơm cùng cậu ở căng tin trường, tối thì ở trong phòng Du Khả Ngọc xem truyện tranh, giúp Du Khả Ngọc làm bài tập.

Du Khả Ngọc lại trở nên hạnh phúc. Nhưng cậu luôn cảm thấy trong lòng có một chỗ như bị sương mù bao phủ, có điều gì muốn bật ra nhưng không hiểu được. Đối diện với anh trai, đám sương mù đó càng trở nên dày đặc thêm.

Du Khả Ngọc thật sự không hiểu được.

Cứ như vậy thời gian lại trôi qua thêm hơn một năm nữa.

Trước kỳ thi đại học, cậu quay trở lại cơ sở Ocher một lần. Bác sĩ nói tình trạng tinh thần của mẹ cậu đã cải thiện đôi chút, bây giờ bà đã có thể ăn uống ngủ nghỉ bình thường, thỉnh thoảng còn hỏi "Con trai tôi đâu rồi?".

Du Khả Ngọc một mình ngồi xe nhà họ Thịnh quay về cơ sở Ocher. Đã quen với thân phận con nuôi của nhà họ Thịnh, đột nhiên đối mặt với tình thân lâu ngày không gặp, khi bước vào bệnh viện tâm thần, cậu lại cảm thấy hơi căng thẳng.

Bác sĩ ra đón cậu: "Mẹ cậu đã đổi phòng bệnh, bây giờ bà ấy ở tầng ba, đi theo tôi."

Cậu bước vào, mang theo bó hoa đã mua cho mẹ.

Mẹ cậu già đi nhiều, nếp nhăn ở đuôi mắt ngày càng rõ ràng qua từng năm, người mới hơn bốn mươi tuổi nhưng trông đã gần như vào tuổi xế chiều. Ban đầu mẹ cậu vẫn chưa nhận ra cậu, cau mày quan sát kỹ lưỡng khuôn mặt của Du Khả Ngọc, sau một lúc lâu, bà cuối cùng cũng nhận ra: "Tiểu Ngư... Tiểu Ngư... lại đây với mẹ..."

Du Khả Ngọc chợt thấy cay cay nơi sống mũi, cậu đặt bó hoa xuống, chạy đến bên giường, lao vào lòng mẹ. Lúc này mẹ cậu đang tỉnh táo, bà vuốt ve mái tóc của Du Khả Ngọc, nói: "Tiểu Ngư, mẹ xin lỗi, mẹ đã không chăm sóc tốt cho con, bây giờ con sống thế nào rồi?"

Du Khả Ngọc gật đầu, cậu vừa khóc vừa kể: "Có người nhận nuôi con, bây giờ con sống tốt lắm."

"Nhận nuôi..." Giọng mẹ cậu nghẹn ngào hơn. Bà lẩm bẩm xin lỗi, bà nói bà không nỡ để đứa con trai bé bỏng của mình trở thành con nuôi của nhà người khác.

Du Khả Ngọc lặng lẽ lắng nghe, trong lòng thấy thật tủi thân, nhưng trước mặt người mẹ vốn gặp vấn đề về tâm thần nên cũng không thể nói ra được. Cậu chỉ có thể lặp đi lặp lại: "Mẹ ơi, cuộc sống con ổn lắm, mọi người đối xử với con rất tốt, con không phải lo lắng về cơm áo, còn được đi học trường tốt, con... bây giờ con còn có một người anh trai rất thương con."

Nhà họ Thịnh đối với cậu, cũng coi như tận tâm.

Mặc dù giám đốc Thịnh và phu nhân Thịnh hầu hết thời gian đều không quản cậu, cũng không quan tâm cậu mấy, nhưng Du Khả Ngọc đã đủ thấy biết ơn họ rồi, nếu không có phu nhân Thịnh, có lẽ giờ Du Khả Ngọc đang lớn lên trong trại cứu trợ trẻ em, tuyệt đối không có môi trường sống và học tập tốt như bây giờ.

Ba của Du Khả Ngọc từ nhỏ đã dạy cậu phải biết đền ơn đáp nghĩa. Nhớ đến người cha đã qua đời nhiều năm, Du Khả Ngọc nói: "Tháng trước con đã đến mộ của ba—"

Vừa dứt lời, mẹ cậu đột nhiên bắt đầu hét lên. Tinh thần bà vẫn chưa hoàn toàn bình phục, tên của ba vẫn là vùng cấm của bà. Du Khả Ngọc lúng túng đứng dậy, bấm chuông gọi, bác sĩ và điều dưỡng nhanh chóng chạy vào.

Có người kéo Du Khả Ngọc ra.

Du Khả Ngọc thẫn thờ ngồi ở hành lang, cậu nghe thấy phòng bên cạnh cũng có một cậu trai đang hét lên, đau đớn như muốn xé ruột xé gan.

Một lúc sau, bác sĩ bước ra, nói với Du Khả Ngọc: "Chúng tôi đã tiêm thuốc an thần cho mẹ cậu, bà ấy đã ngủ rồi, cậu cứ về đi, qua một thời gian rồi lại đến thăm bà ấy là được."

Mắt Du Khả Ngọc tối đi, "Vâng ạ, cảm ơn bác sĩ."

Khi rời đi, cậu đột nhiên hỏi: "Bác sĩ Châu, phòng bên cạnh bị sao vậy ạ? Cảm giác như người đó đang tự làm đau mình."

Bác sĩ Châu nói: "Bệnh nhân đó hơn hai mươi tuổi, hơn tuổi cậu xíu, bản thân là alpha, nhưng lại yêu một alpha khác, cậu ấy đấu tranh với bố mẹ không thành, nên ở nhà đòi tự sát, ba mẹ cậu ấy không còn cách nào khác, mới đành phải đưa cậu ấy đến đây."

Bản thân là alpha, lại yêu một alpha khác...

Trong tai Du Khả Ngọc vang lên một tiếng ù ù, cậu bước đi trên đường phố với tâm trí hoảng loạn. Đám sương mù trong lòng cậu dường như đang dần trở nên rõ ràng.

Khi về đến nhà, người giúp việc nói: "A Huyên uống say rồi."

"Dạ?"

"Là cậu con trai nhà họ Hoắc đưa cậu ấy về, nói là đội đặc công hành động rất thành công, tất cả mọi người đều say hết. A Huyên chưa bao giờ uống nhiều rượu như vậy, cô đã nấu một ít trà giải rượu, cháu mang lên cho cậu ấy nhé."

Tay Du Khả Ngọc được nhét vào một cốc trà chanh nóng, cậu thất thần đi về phía phòng Thịnh Huyên.

Trong phòng Thịnh Huyên quả nhiên có mùi rượu thoang thoảng. Du Khả Ngọc bước vào, khép cửa lại.

Thịnh Huyên nằm trên giường, má anh hơi đỏ, cổ áo để hở, để lộ xương quai xanh và một chút đường nét cơ ngực. Cơn say khiến anh trở thành một hình dáng mà Du Khả Ngọc không quen thuộc.

Du Khả Ngọc nhanh chóng chuyển tầm mắt sang chỗ khác. Mặc dù cậu cũng là alpha, và đã trưởng thành, nhưng cậu và Thịnh Huyên dường như không giống nhau lắm. Hơi thở của cậu đột nhiên trở nên gấp gáp, trà chanh trong cốc vì rung động mà gợn sóng.

Cậu gọi một tiếng "anh ơi".

Thịnh Huyên có chút phản ứng, nhíu mày. Du Khả Ngọc đặt cốc nước xuống, không kiềm chế được mà đưa tay ra, chạm vào vầng trán của Thịnh Huyên. Cậu muốn xoa dịu những điều làm anh phiền lòng, anh trai không nên vì bất cứ điều gì mà phiền lòng cả.

Cậu muốn nhanh chóng trưởng thành, nhanh chóng vào Học viện Quân sự, như vậy cậu có thể giúp anh trai giải quyết những chuyện không vui.

Đúng lúc này, bên tai bỗng vang lên câu nói của bác sĩ Châu: "Bản thân là alpha, lại yêu một alpha khác..."

Như một tiếng sét đánh, khiến đồng tử Du Khả Ngọc run rẩy.

Cậu...

Cậu đã yêu anh trai rồi sao? Cả người cậu chìm vào sự hỗn loạn, không thể tự thoát ra. Điều này là không được, cậu thật tồi tệ, sao có thể yêu anh trai, anh trai đối xử với cậu tốt như vậy. Làm sao hai alpha có thể ở bên nhau? Trong giờ sinh học đã nói, alpha phải đánh dấu omega hoàn toàn, nếu không sẽ không thể thoát khỏi sự dày vò của thời kỳ mẫn cảm và pheromone, việc đánh dấu vừa là phương pháp vừa là sứ mệnh.

Cậu không thể để anh trai biết được suy nghĩ bẩn thỉu này của mình được. Nó là tội lỗi.

Cậu hoảng hốt chạy về phòng mình.

Đêm đó Du Khả Ngọc trằn trọc không ngủ được. Trong đầu không ngừng hiện lên hình ảnh Thịnh Huyên say rượu, điều này khiến cậu càng thêm xấu hổ.

Cậu bắt đầu vô thức tránh né Thịnh Huyên. Cậu không dám xuất hiện cùng Thịnh Huyên trong một không gian, không muốn Thịnh Huyên đến học cùng, càng không muốn uống chung một cốc nước với Thịnh Huyên. Cậu luôn tránh Thịnh Huyên, ngay cả khi gặp nhau ở hành lang, cậu cũng thà quay về phòng còn hơn nói chuyện với Thịnh Huyên.

Sự xa lánh có chủ ý của cậu khiến Thịnh Huyên không hài lòng.

Ngày thứ hai sau khi kỳ thi đại học kết thúc, Thịnh Huyên đã bắt được cậu ở khu vườn nhỏ dưới lầu, rồi chặn cậu ở bên hàng rào gỗ trắng, lớn tiếng chất vấn: "Tại sao lại trốn anh?"

"Hết lần này đến lần khác, em đang nghĩ gì vậy?"

Du Khả Ngọc không nói một lời, mặt đỏ bừng.

Việc Thịnh Huyên kìm nén cảm xúc quá lâu đã khiến nó bỗng bùng nổ. Anh không phải là một quý ông như anh từng tưởng tượng, anh thực sự không thể chịu đựng được việc Du Khả Ngọc hết lần này đến lần khác xa cách một cách vô cớ, và tiếng "anh trai" ngây thơ, vô tội đó, khiến anh khó kiềm chế được ham muốn của bản thân mình.

Anh nâng khuôn mặt Du Khả Ngọc, buộc cậu ngẩng đầu lên.

"Nói cho anh biết, em đang nghĩ gì vậy?"

Tim Du Khả Ngọc gần như nhảy ra khỏi cổ họng, cậu nghĩ rằng những ý nghĩ xấu xa của mình đã bị anh trai phát hiện, cậu xấu hổ đến mức sắp khóc, đầu ngón tay run rẩy, "Anh hai—"

"Đừng gọi anh là anh hai." Thịnh Huyên ôm cậu.

Du Khả Ngọc vẫn chưa hiểu, nhưng cậu có thể cảm nhận được cái ôm này đã thay đổi, lồng ngực vững chãi của anh áp sát vào cậu, nhịp tim của hai người đan xen, cùng nhau tăng tốc.

Có điều gì đó sắp bùng phát.

Thịnh Huyên nói: "Tiểu Ngư, tối nay đến phòng anh, anh có chuyện muốn nói với em."

Tối hôm đó, Du Khả Ngọc lo lắng chờ đợi đến chín giờ, cậu thở ra một hơi, bước ra khỏi phòng, đang định đi về phía phòng Thịnh Huyên, thì bất ngờ đụng mặt phu nhân Thịnh.

Phu nhân Thịnh không ngạc nhiên, bà nhìn Du Khả Ngọc bằng đôi mắt lạnh lùng, rồi bước vào phòng Du Khả Ngọc.

Du Khả Ngọc đứng ngây người, đi theo sau.

Phu nhân Thịnh nhìn quanh, phòng của Du Khả Ngọc sạch sẽ gọn gàng, có thể thấy cậu là một đứa trẻ ngoan.

"Khi đón con về, con mới mười tuổi," phu nhân Thịnh đột nhiên lên tiếng, bà giơ tay so sánh chiều cao, "chỉ cao đến đây thôi, người nhỏ xíu, tính cách cũng rụt rè, lúc nào cũng sợ sệt."

"Chớp mắt cái giờ đã lớn rồi, cao đến thế này rồi, lại còn là một alpha." Phu nhân Thịnh cảm thán.

Du Khả Ngọc nói: "Con cảm ơn cô Kiều."

"Không cần cảm ơn, con là một đứa trẻ ngoan, nuôi con cũng chẳng tốn công chút nào, chỉ là—"

Phu nhân Thịnh đi đến trước mặt Du Khả Ngọc, giọng đột nhiên trầm hẳn xuống, biểu cảm cũng trở nên lạnh lùng nghiêm túc.

"Khả Ngọc à, về chuyện A Huyên," phu nhân Thịnh nhìn vào Du Khả Ngọc, ngắn gọn nhưng ý nghĩa rõ ràng: "Các con không thể."

Biểu cảm của Du Khả Ngọc lập tức trở nên cứng đờ.