"Các con không thể."
Lời của phu nhân Thịnh đâm vào màng nhĩ của Du Khả Ngọc, có một khoảnh khắc cậu bỗng trở nên hốt hoảng, tâm trí trống rỗng hoàn toàn, cho đến khi tiếng giày cao gót của phu nhân Thịnh xa dần, cậu mới chậm rãi tỉnh táo lại.
Từ ngày nhận ra mình có tình cảm không thể nói ra với anh trai đến giờ chưa đầy một tháng, có những thứ cậu thậm chí còn chưa hiểu rõ, thế nhưng ngọn mầm của mối tình đơn phương này cứ thế đã bị bứt đi một cách tàn nhẫn.
Du Khả Ngọc không thể vi phạm mệnh lệnh của phu nhân Thịnh, trong giai đoạn đau khổ, sợ hãi và tuyệt vọng nhất của cuộc đời cậu, chính bà ấy đã đuổi những phóng viên vô tư xâm phạm riêng tư để tạo tin nóng, là người đã chìa bàn tay giúp đỡ với cậu: "Con có muốn đến nhà cô ở không?" Đối với cậu bé Du Khả Ngọc mười tuổi, phu nhân Thịnh ngày đó không khác gì tiên nữ giáng trần.
Sau khi phu nhân Thịnh rời đi, Du Khả Ngọc ngồi bên giường rất lâu, cậu im lặng nhìn chiếc cốc đặt trên tủ đầu giường.
Vẫn là chiếc cốc mà Thịnh Huyên tặng cậu.
Hai năm trước, chiếc cốc này bị hỏng một lần, quai cốc bị gãy. Thịnh Huyên bảo cậu vứt đi rồi mua cái mới, nhưng Du Khả Ngọc rất bướng bỉnh, một mình chạy đến căn cứ Blue Rock tìm thợ gốm giúp cậu tạo lại một quai cốc có màu sắc và độ cong giống hệt, rồi cậu tiếp tục trân trọng sử dụng nó cho đến giờ.
Du Khả Ngọc chợt nhận ra, nếu cứ tìm ngược lại về quá trình ở cùng Thịnh Huyên, có thể tìm thấy tình cảm mơ hồ của cậu dành cho anh ấy trong nhiều chi tiết nhỏ, chỉ là cậu quá chậm chạp, quá coi trọng cái danh xưng "anh trai".
Anh hai.
Du Khả Ngọc giật mình, anh ấy vẫn đang đợi cậu ở phòng bên cạnh. Anh ấy hẹn cậu tối nay gặp ở phòng bên, bảo có chuyện muốn nói với cậu, bây giờ đã 9 giờ 30 rồi, cậu nên qua đó thôi.
Tại sao anh hai lại đột nhiên hẹn cậu?
Có phải... đã phát hiện ra điều gì không?
Du Khả Ngọc cảm thấy đèn đỏ báo động trong lòng, cậu không thể để anh ấy biết được ý nghĩ xấu xa của mình, cậu không thể mất anh trai được.
Du Khả Ngọc đã nghĩ ra một cách.
Mấy bước chân đến phòng Thịnh Huyên chưa bao giờ khó khăn đến như vậy, giống như mỗi bước đều dẫm lên mũi dao, Du Khả Ngọc nín thở đi qua, khi gõ cửa, lần đầu tiên cậu nghe rõ tiếng tim đập của mình.
Quá nhanh, hóa ra đây gọi là tâm loạn như ma.
Du Khả Ngọc cúi đầu nhìn tay nắm cửa tinh xảo, không lâu sau, cửa từ bên trong mở ra, ánh đèn màu ấm tràn ra ngoài. Thịnh Huyên đứng ở cửa, anh đang mặc bộ đồ ngủ màu xanh đậm, nó làm vai anh trông rất rộng, khiến người khác chỉ muốn chui vào vòng tay ấy.
"Tiểu Ngư à..."
"Anh," Du Khả Ngọc ngắt lời Thịnh Huyên, cậu vội vàng nói: "Anh ơi, em có chuyện giấu anh."
Nụ cười trên mặt Thịnh Huyên cứng lại, tình cảm muốn giãi bày mà không bày tỏ được chỉ có thể nghẹn lại nơi cổ họng, anh dịu dàng nói: "Em nói đi."
"Em... em gần đây thích một omega."
Vừa dứt lời, xung quanh đột nhiên trở nên im bặt, Du Khả Ngọc cảm thấy cơ thể hơi khó chịu, như thể có pheromone mạnh mẽ lan tỏa xung quanh, hơi thở cậu bị kìm nén, tắc nghẽn nơi cổ họng, vì cậu cũng là alpha, cảm giác bài xích sẽ càng rõ ràng hơn.
Rất lâu sau, Thịnh Huyên vẫn chưa lên tiếng. Du Khả Ngọc cảm thấy kỳ lạ, anh ấy không nên thở phào nhẹ nhõm sao? Cậu lấy hết can đảm ngẩng đầu lên. Không thấy ánh mắt như trút được gánh nặng mà cậu đã tưởng tượng.
Thịnh Huyên chau mày, ánh mắt đờ đẫn.
"Anh ơi?"
Thịnh Huyên đột nhiên ngẩng đầu, nhìn về phía Du Khả Ngọc, khóe miệng cong lên một đường cong gượng gạo, "Em nói gì?"
Anh rõ ràng không có can đảm nghe lại lần nữa, nhưng vẫn không nhịn được hỏi lại Du Khả Ngọc, giọng run rẩy, gần như van xin.
"Em vừa nói gì?"
"Em nói—" Du Khả Ngọc nuốt một ngụm nước bọt, "Gần đây em thích một omega, là bạn cùng lớp của em."
Thịnh Huyên nhìn cậu chăm chú, ánh mắt đó gần như xuyên thủng lời nói dối mỏng manh của Du Khả Ngọc, Du Khả Ngọc không chịu nổi, nhanh chóng quay mặt đi, bàn tay giấu trong tay áo từ từ nắm chặt lại.
"Anh ơi, đừng hiểu lầm em nhé."
Gió thổi lay động chùm đèn pha lê ở phòng khách tầng một, phát ra âm thanh leng keng, lạnh lẽo, giống như trái tim của Thịnh Huyên lúc này.
"Anh biết rồi." Thịnh Huyên nói.
Anh hỏi: "Làm sao em biết mình thích người ta?"
Du Khả Ngọc nghẹn lời, làm sao cậu có thể bịa ra chuyện này được?
"Thì là..." Du Khả Ngọc cúi đầu, nhìn đôi dép đi trong nhà của mình, dép của cậu và của Thịnh Huyên là cùng một kiểu nhưng khác màu, của cậu là màu xanh ngọc, của Thịnh Huyên là màu xám.
Làm sao biết mình thích đây?
Có lẽ là phát hiện ra mình sẽ vui rất lâu chỉ vì đi cùng một kiểu dép với người ấy. Là cảm giác luôn muốn dính bên cạnh đối phương, làm cái theo đuôi nhỏ của anh. Là khi nảy sinh tính chiếm hữu rất mạnh, không muốn anh có em trai khác, là khi sẵn sàng làm bất cứ điều gì vì anh.
Và nữa...
Là thích anh đến mức, vừa nhận ra tình cảm đã phải đau lòng từ bỏ, không phải vì không đủ thích, mà vì chưa đủ tốt để thích anh.
Anh à, em chưa đủ tốt. Du Khả Ngọc thầm nói trong lòng.
"Gặp người ấy em vui lắm." Du Khả Ngọc lẩm bẩm.
Lông mi Thịnh Huyên khẽ run.
Đột nhiên nhớ đến chủ đề chính của tối nay, Du Khả Ngọc hỏi: "Anh ơi, anh muốn nói gì với em thế?"
Thịnh Huyên còn có thể nói gì nữa? Anh nên đoán được, từ ngày anh dạy Du Khả Ngọc gọi anh là anh trai, tất cả đều là định mệnh. Vị đắng chát lan ra trong lòng, anh đau đến nỗi không thể nói nên lời, lại sợ mất bình tĩnh, nên chỉ có thể im lặng.
Sau một lúc lâu, anh trả lời: "Anh... không có gì, anh chỉ muốn hỏi em dự định thi vào trường nào?"
"Học viện Quân đội, giống anh."
Mục tiêu này sẽ không thay đổi, nếu không thể học cùng trường đại học với anh trai, nếu phải xa nhau thêm bốn năm nữa, thì những nỗ lực của Du Khả Ngọc mấy năm qua sẽ trở nên vô nghĩa, cậu không thể chịu đựng được.
Nghe cậu trả lời như vậy, Thịnh Huyên càng thêm bực bội, cố ý hỏi: "Còn omega đó thì sao? Rất ít omega có thể vào trường quân đội, nếu người ta không đỗ, các em chẳng phải sẽ phải xa nhau sao?"
"Người ta không biết em thích người ta đâu."
Du Khả Ngọc ngẩng đầu nhìn Thịnh Huyên, sống mũi cay cay.
"Người ta không biết..." Thịnh Huyên đã lấy lại vẻ lạnh lùng và bình tĩnh thường ngày, nhẹ nhàng lặp lại: "Người ta không biết."
Du Khả Ngọc cảm thấy phản ứng của Thịnh Huyên rất kỳ lạ, nhưng cậu cũng không biết nên hỏi thế nào.
Tối nay cả hai chia tay trong không vui. Ai về phòng nấy, cùng nhìn trăng rồi cùng bị mất ngủ.
Du Khả Ngọc thường cảm thấy số phận thật trêu ngươi, mất cha là nỗi đau, gặp được Thịnh Huyên là hạnh phúc, nhưng lại thật đau khổ khi chẳng có đủ tư cách ở bên anh với tư cách người yêu. Cậu không biết nên trách mình, hay trách số phận đã đưa đẩy để cậu gặp được Thịnh Huyên nữa.
Tóm lại, tuổi mười tám của Du Khả Ngọc là cái tuổi thấm đẫm nước mắt, là tuổi mười tám không có cha mẹ kề cạnh, còn phải cố ý xa lánh anh trai dưới sự giám sát của phu nhân Thịnh, là cái tuổi ngập tràn nỗi buồn và sự ấm ức.
Du Khả Ngọc trưởng thành chỉ trong một đêm.
Năm đó vào sinh nhật, điều ước của Du Khả Ngọc là: hy vọng mẹ sớm bình phục, anh trai mãi hạnh phúc.
Hai tháng sau, cậu như nguyện nhận được thư báo nhập học của Học viện Quân đội Liên minh.
Ký túc xá của cậu và ký túc xá của Thịnh Huyên cách nhau hai tòa nhà, Thịnh Huyên đặc biệt đến giúp cậu trải giường và sắp xếp đồ đạc, bạn cùng phòng lén hỏi cậu: "Ai thế?"
Du Khả Ngọc nói: "Anh trai tôi."
Bạn cùng phòng tỏ vẻ ngưỡng mộ: "Anh cậu đẹp trai thật."
Du Khả Ngọc nhìn Thịnh Huyên đang giúp mình sắp xếp chăn ga, trong lòng nghĩ: Mình cũng thấy rất đẹp trai, nhưng anh ấy chỉ là anh trai mình.
Khi Thịnh Huyên kiểm tra xem hàng rào giường của Du Khả Ngọc có chắc chắn không, những ngón tay thon dài ấn xuống tấm ga màu xám, khi dùng sức, gân xanh nổi lên trên mu bàn tay, Du Khả Ngọc nhìn đến ngẩn người, chợt nhớ đến cảnh tượng trong đêm mấy ngày trước, không khỏi đỏ mặt.
Chưa kịp đợi Thịnh Huyên đứng dậy, Du Khả Ngọc đã sợ hãi quay lưng đi, ngón tay bấu vào mép gương trên tủ quần áo.
Cậu càng ngày càng ghét bản thân. Sao có thể mơ tưởng đến anh trai? Cậu lên án bản thân hết lần này đến lần khác: Anh trai đối xử tốt với cậu như vậy là để cậu mơ những giấc mơ đó sao? Nếu anh trai biết được, cậu thậm chí không còn tư cách làm em trai anh ấy nữa.
"Tiểu Ngư?"
Tiếng anh trai như vọng từ xa đến, Du Khả Ngọc giật mình tỉnh táo, lúc này mới nhận ra Thịnh Huyên đã đứng sau lưng cậu.
Gen alpha mãi mới phát huy tác dụng, Du Khả Ngọc mười bảy, mười tám tuổi mới bắt đầu phát triển chiều cao nhanh chóng. Trước đây cậu chỉ cao đến vai Thịnh Huyên, giờ đỉnh đầu cậu đã lên tới ngang mày anh, cố kiễng chân lên một chút là gần bằng Thịnh Huyên rồi. Bây giờ cậu cuối cùng không phải nghe người khác nói: "Sao lại dán miếng dán ức chế thế? Tôi cứ tưởng cậu là beta đó."
Ngay cả ngoại hình cậu cũng đã có đường nét của một alpha, và cũng từ thời điểm này, cậu cuối cùng đã nhận ra— Cậu và anh trai thực sự không thể có khả năng gì nữa.
"Xếp xong rồi, đi ăn cơm với anh nào."
Giọng của Thịnh Huyên vẫn thật ấm áp như trước.
Khi xuống lầu, Du Khả Ngọc đột nhiên hỏi: "Anh ơi, anh không hẹn hò với ai trong trường à? Ở đây tuy ít omega, nhưng vẫn có mà, nghe nói lớp chính trị có nhiều omega lắm."
Cậu từ từ đổi cách xưng hô "anh hai" sang thành "anh".
Du Khả Ngọc cố ý nói như thể không liên quan đến mình, còn nháy mắt tò mò: "Nghe nói trong lớp chính trị có một omega luôn theo đuổi Tư Thừa, chắc chắn cũng có người theo đuổi anh phải không?"
Bước chân của Thịnh Huyên thoáng chậm đi, nhưng không dừng lại, anh quay đầu liếc nhìn Du Khả Ngọc, nhướng mày: "Có thời gian để tám chuyện của anh, anh thì muốn hỏi em đây, omega mà em thích sao rồi? Còn liên lạc không? Người ta biết em đỗ vào Học viện Quân đội chưa?"
Du Khả Ngọc không ngờ mình rước họa vào thân, sững người lại, làm sao cậu có thể trả lời?
Đúng là một lời nói dối cần vô số lời nói dối khác để che đậy.
Du Khả Ngọc chỉ có thể lí nhí đáp: "Cậu ấy không biết."
Thịnh Huyên hỏi: "Tại sao không nói cho người ta biết?"
"Thì..." Du Khả Ngọc nhảy xuống hai bậc, nói mập mờ: "Cậu ấy không thích em, thì... không cần thiết phải nói."
Thịnh Huyên dừng lại hỏi: "Vậy em còn thích người ta không?"
Du Khả Ngọc cũng dừng lại, hơi miễn cưỡng, cũng hơi buồn, cậu không muốn trả lời câu hỏi này, trong lòng nghẹn ngào.
"Chắc là thích." Du Khả Ngọc bĩu môi.
Biểu hiện của cậu trong mắt Thịnh Huyên trở thành yêu mà không được. Cần thích đến thế không? Chẳng phải chỉ là một omega, omega có gì tốt đâu? Tốt hơn cả cách anh đối xử với em sao?
Thịnh Huyên đã dành cả mùa hè nhưng vẫn không moi được chút thông tin nào từ miệng Du Khả Ngọc về omega đó, anh thậm chí đã âm thầm hỏi dò rất nhiều người, đều không có kết quả, nhìn Du Khả Ngọc giữ bí mật đó như bảo vật, Thịnh Huyên ghen tuông đến phát điên.
"Anh ơi, rốt cuộc có ai theo đuổi anh không?"
Thịnh Huyên lạnh lùng đáp: "Không có."
Du Khả Ngọc vô cớ bị quát, sợ đến rụt cổ, không dám nhắc lại chủ đề này nữa.
Cậu đi theo Thịnh Huyên tìm Hoắc Tư Thừa, xe của Hoắc Tư Thừa đỗ ở bãi đỗ xe không xa khu ký túc xá, khi lên xe Du Khả Ngọc nghe thấy Hoắc Tư Thừa đang xin phép quân đội tham gia hoạt động của đội biên phòng năm nay.
Sau khi Hoắc Tư Thừa cúp điện thoại, Thịnh Huyên nói: "Cậu lại muốn đi à? Cậu tưởng xương của cậu làm bằng thép sao?"
Hoắc Tư Thừa gác một tay lên vô lăng, nhướng mày một cách ngông nghênh: "Không thì ở lại trường có gì vui?"
"Cậu có thể ngoan ngoãn một chút không?" Thịnh Huyên cáu kỉnh nói.
Du Khả Ngọc lập tức phụ họa: "Sớm muộn sẽ có người quản được cậu!"
"Ai quản được tôi? Không thể nào." Hoắc Tư Thừa luôn mang vẻ kiêu ngạo coi thường tất cả, hắn liếc nhìn giữa Du Khả Ngọc và Thịnh Huyên, cười khẽ: "Du Khả Ngọc à, quản tốt anh cậu đi, anh cậu sắp phát điên rồi đó."
Du Khả Ngọc không hiểu, Thịnh Huyên nhíu mày: "Đừng nghe cậu ta nói bậy."
"Ô." Du Khả Ngọc lại rụt đầu lại.
Hoắc Tư Thừa lái xe đến nhà hàng, mừng khai giảng cho Du Khả Ngọc.
Du Khả Ngọc lại một lần nữa trở thành bạn học cùng trường với anh trai, nhưng lần này cậu khó có thể vô tư vui vẻ như trước đây.
Với tư cách là em trai của Thịnh Huyên, hàng ngày đi theo sau Thịnh Huyên và Hoắc Tư Thừa, Du Khả Ngọc nhận được không ít sự chú ý. Thường có người hỏi cậu: Du Khả Ngọc, anh cậu giờ có đang độc thân không? Hoắc Tư Thừa hiện có đang độc thân không?
Cũng có người hỏi: Du Khả Ngọc à, anh cậu thích kiểu omega nào? Cậu nghĩ anh ấy có thích kiểu như tôi không?
Du Khả Ngọc đều trả lời: Tôi không biết.
Cậu còn muốn biết anh trai thích kiểu omega nào nữa.
Tuy không vui, nhưng ít ra tự do hơn so với ở nhà họ Thịnh, ít nhất không phải lúc nào cũng để ý đến phu nhân Thịnh, lúc nào cũng phải giữ khoảng cách với Thịnh Huyên để tránh hiểu lầm.
Tính cách của Du Khả Ngọc càng ngày càng điềm đạm. Cậu luôn mỉm cười, bất kể người khác nói gì cũng không tức giận, nhưng cũng không tỏ ra đáng yêu hay thích bám người như lúc nhỏ nữa.
Cậu càng ngày càng giống Thịnh Huyên. Nhiều người nói cậu dịu dàng, phu nhân Thịnh nói cậu hiểu chuyện.Du Khả Ngọc nghĩ, hy sinh hạnh phúc của một mình cậu, tất cả mọi người đều sẽ hài lòng, đây sẽ không phải là một quyết định sai lầm.
Vì cách nhau hai khóa, thời gian học duy nhất Du Khả Ngọc và Thịnh Huyên gặp nhau là lớp huấn luyện mỗi thứ năm hàng tuần.
Cậu và Thịnh Huyên chọn cùng một phòng tập cho lớp đấu tự do. Thành tích lớp huấn luyện của Du Khả Ngọc tốt hơn dự đoán. Sau khi vào học viện, cậu học rất chăm chỉ, điểm mỗi môn đều trong top ba, cậu hy vọng phu nhân Thịnh có thể thấy được nỗ lực của mình, nhưng phu nhân Thịnh không quan tâm.
Dù vậy Du Khả Ngọc vẫn nỗ lực vì điều đó.
Trong tất cả các môn huấn luyện, chỉ có điểm đấu tự do của cậu là hơi kém một chút, khi tập luyện Thịnh Huyên sẽ đến bên cạnh cậu, còn hướng dẫn động tác cho cậu.
Sau giờ học còn hướng dẫn riêng cho cậu.
Trên sân tập không người.
"Dùng sức ở khuỷu tay."
Thịnh Huyên nắm vai Du Khả Ngọc, thừa lúc Du Khả Ngọc không đề phòng đã ấn cậu ngã xuống, chưa kịp bảo vệ cổ cậu, Du Khả Ngọc đã thuận thế móc vào mắt cá chân Thịnh Huyên, cũng kéo anh ngã xuống.
Thịnh Huyên suýt đè lên Du Khả Ngọc, may mà anh kịp thời chống tay, cuối cùng chỉ có nửa người đè lên Du Khả Ngọc.
Khoảng cách gần kề, gần đến mức có thể nghe thấy hơi thở của nhau.
Sau khi ánh mắt giao nhau, Du Khả Ngọc vô thức nín thở.
Du Khả Ngọc trong mắt Thịnh Huyên là đẹp nhất, Thịnh Huyên cảm thấy Tiểu Ngư của anh đáng yêu từ nhỏ, ngũ quan không có chút khuyết điểm nào.
Nếu... có thể ở bên nhau thì tốt biết bao.
Thịnh Huyên thả lực, để mình hoàn toàn đè lên Du Khả Ngọc, đây là lần tiếp xúc thân mật đầu tiên của họ sau vài tháng. Anh nửa đùa nửa thật: "Anh mệt rồi, để anh nằm một lát nhé."
Du Khả Ngọc mơ hồ nhìn lên trần nhà.
"Sao lại mệt? Hôm nay có nhiều tiết học lắm sao?"
"Ừm." Thịnh Huyên nhắm mắt lại.
Du Khả Ngọc không dám cử động.
"Tiểu Ngư à, nếu bây giờ có một alpha nói anh ta thích em, em... em sẽ nghĩ sao?"
Phản ứng đầu tiên của Du Khả Ngọc là chắc chắn có alpha đã tỏ tình với anh trai, cậu buột miệng: "Không thể được."
Thịnh Huyên từ từ mở mắt, hy vọng một lần nữa rơi vào khoảng không, anh cay đắng hỏi: "Hoàn toàn không thể chấp nhận sao?"
"Không thể được, alpha không thể ở với alpha."
Vì chút tư tâm, Du Khả Ngọc đã nói lời trái với lòng mình.
Thịnh Huyên vùi mặt vào hõm cổ Du Khả Ngọc hít sâu một hơi, rồi nâng nửa thân trên lên, ngồi dậy. Du Khả Ngọc vẫn giữ nguyên tư thế ban đầu.
Khi Thịnh Huyên chuẩn bị rời đi, Du Khả Ngọc lẩm bẩm: "Anh, đừng quan tâm đến những alpha đó, cô chúsẽ không đồng ý đâu."
Lời vừa dứt, Thịnh Huyên đã nhanh chân rời khỏi sân tập.
Du Khả Ngọc không biết mình đã nói sai điều gì, nhưng cậu đã làm Thịnh Huyên tức giận, sau đó liên tiếp hai tuần, Thịnh Huyên không chủ động tìm cậu nữa, ngay cả khi Hoắc Tư Thừa rủ họ đi ăn, Thịnh Huyên cũng lấy cớ đi thực tập ở Sở Tài chính để tránh mặt.
Cho đến hai ngày trước kỳ nghỉ đông, tất cả các kỳ thi đều đã kết thúc, Du Khả Ngọc trở về ký túc xá chuẩn bị thu dọn hành lý. Cậu định đến căn cứ Ocher thăm mẹ trước, sau đó mới về nhà họ Thịnh.
Cậu vừa lấy ra hai chiếc áo phao để vào vali, điện thoại của Hoắc Tư Thừa đột nhiên gọi đến.
"Khả Ngọc à, tôi gửi cho cậu một địa chỉ, cậu đến đây ngay nhé."
"Hả?"
Hoắc Tư Thừa nói chuyện luôn với giọng ra lệnh, nói một không hai, không thể cãi lại, Du Khả Ngọc còn chưa kịp phản ứng, người đã ngồi lên taxi đi đến địa chỉ Hoắc Tư Thừa đã nói.
Đó là một khách sạn.
Với vẻ mặt hoang mang, Du Khả Ngọc nhận thẻ phòng từ lễ tân, rồi nhận được tin nhắn từ Hoắc Tư Thừa:
[Có người muốn hại anh cậu, dùng pheromone nồng độ cao ở buổi tiệc để khiến cậu ấy phát tình, nhưng cậu yên tâm, không có chuyện gì xảy ra cả.]
[Cậu ấy đang ngủ trong phòng, tình trạng không tốt lắm, cậu hãy ở bên cậu ấy nhé.]
Lúc đó Hoắc Tư Thừa đang tập trung theo đuổi Chung Tức, không có thời gian ở bên Thịnh Huyên, đành phải nhờ Du Khả Ngọc đến.
Du Khả Ngọc không kịp nghĩ gì khác, trong lòng chỉ còn câu "khiến phát tình" của Hoắc Tư Thừa, cậu nhanh chóng chạy vào phòng, nhìn thấy Thịnh Huyên quấn chăn với khuôn mặt tái nhợt. Thịnh Huyên đang ngủ say, thỉnh thoảng nhíu mày, trông vẫn rất khó chịu.
Cậu rửa khăn, đắp lên trán Thịnh Huyên.
Nhìn khuôn mặt tái nhợt của Thịnh Huyên, cảm giác bất lực dâng lên trong lòng.
Khiến phát tình.
Ngoài việc lau mồ hôi, xoa thái dương cho Thịnh Huyên, cậu còn có thể làm gì nữa đây?
Cậu không giúp được gì, vì cậu là alpha.
Tại sao mọi khó khăn đều đặt trước mặt cậu và Thịnh Huyên? Vừa là alpha vừa là anh em trên danh nghĩa, thật sự không thể ở bên nhau sao? Du Khả Ngọc nghĩ: Nếu có thể ở bên anh, em nhất định sẽ trở thành người bạn đời tốt nhất thế giới này, em sẽ cố gắng đứng bên cạnh anh, cố gắng tỏa sáng, em sẽ yêu anh mãi mãi.
Không ai yêu anh nhiều hơn em.
Nước mắt cậu rơi xuống.
Đột nhiên tay cậu bị người nắm lấy. Du Khả Ngọc chưa kịp mở đôi mắt đẫm lệ mờ mịt, đã bị Thịnh Huyên kéo mạnh vào lòng, trời đất quay cuồng.
Thịnh Huyên bị người ta kích thích vào thời kỳ mẫn cảm. Anh ngửi thấy mùi hương quen thuộc, là mùi của Du Khả Ngọc. Anh tưởng mình vẫn đang mơ, nên buông thả. Anh muốn đánh dấu Du Khả Ngọc, hoặc bị Du Khả Ngọc đánh dấu, đều được, miễn là để lại dấu ấn trên người nhau.
Giấc mơ này quá thực.
Anh có thể cảm nhận được nhiệt độ da thịt của Du Khả Ngọc, những run rẩy nhỏ của cậu, và từng tiếng "anh" đáng thương mà phụ thuộc.
Anh hỏi Du Khả Ngọc: "Được không?" Du Khả Ngọc trong giấc mơ không từ chối. Anh thì thầm bên tai Du Khả Ngọc: "Tiểu Ngư ngoan quá."
Du Khả Ngọc ôm chặt anh, như thể không còn sợ hãi điều gì nữa.
Thịnh Huyên ngủ mê man đến ngày hôm sau.
Sau khi quấn quýt bên Chung Tức cả đêm, Hoắc Tư Thừa cuối cùng cũng nhớ ra người bạn tốt của mình nên vội vàng đến khách sạn. Vừa bước ra khỏi thang máy, hắn đã đụng phải Du Khả Ngọc với mái tóc rối bù.Trên cổ cậu đầy dấu hôn.
Hoắc Tư Thừa sững người, không khỏi lo lắng: "Cậu--"
Du Khả Ngọc dường như đã dùng cả đêm để đưa ra quyết định quan trọng của cuộc đời, cậu hít sâu một hơi và hỏi Hoắc Tư Thừa: "Cậu nói muốn đăng ký vào Đặc công Hải quân, còn chỉ tiêu không?"
"Cậu muốn đăng ký sao?"
Du Khả Ngọc gật đầu, "Trong Đội đặc công, nếu đạt chiến công hạng hai thì sẽ có cơ hội vào làm việc tại Văn phòng Liên minh, đúng không?"
Hoắc Tư Thừa, với tư cách là người ngoài cuộc, nhìn nhận mọi việc rõ ràng hơn Du Khả Ngọc và Thịnh Huyên, "Cậu không cần phải vào đặc công đâu, nếu cậu muốn vào Văn phòng, tôi có thể giúp cậu, để tôi giải quyết cho."
"Không cần đâu, tôi muốn đường đường chính chính đứng bên cạnh người ấy."