Về sinh nhật lần thứ năm sắp tới của Hoắc Tiểu Bão, Chung Tức và Du Khả Ngọc đã thảo luận rất lâu, cuối cùng quyết định đi đến núi tuyết Caanan một lần nữa. Hai năm trước, Hoắc Tư Thừa đã quy hoạch khu vực phía nam của núi tuyết Caanan thành khu vực suối nước nóng, trong hai năm qua, lần lượt có nhiều khu nghỉ dưỡng tắm suối nước nóng đã được mở, trở thành khu du lịch khá nổi tiếng.
Bốn người lớn đã bàn bạc về thời gian, ấn định ngày khởi hành là ngày 19 tháng 8, vì ngày 20 tháng 8 là sinh nhật của Hoắc Tiểu Bão.
Hoắc Tiểu Bão đương nhiên rất vui, nhóc còn xoay tại chỗ tận hai vòng. Cậu nhóc đề nghị mang Đốm đi cùng, Chung Tức không nỡ từ chối, đành phải đồng ý: "Nhưng ở đó rất lạnh, Tiểu Bão phải bảo vệ Đốm, không được để Đốm bị cảm lạnh nhé."
Hoắc Tiểu Bão ngay lập tức nhảy cẫng lên, hứa hẹn: "Vâng!"
Hoắc Tiểu Bão sắp tròn năm tuổi, vẫn là "phần tử khủng bố" trong mắt các cô giáo, mặc dù cậu nhóc thông minh, đáng yêu và biết cảm thông, nhưng những câu nói gây sốc và tư duy nhảy vọt của cu cậu... cũng khiến cô giáo không khỏi mệt mỏi.
Có lẽ là do sau khi Chung Tức và Hoắc Tư Thừa tái hợp, tình yêu thương mà Hoắc Tiểu Bão nhận được quá nhiều, quá đầy đủ, nên nhóc dần trở nên hướng ngoại hơn. Đôi khi Chung Tức dẫn nhóc ra ngoài chơi, vừa mới đi vào ga tàu điện ngầm, Chung Tức còn chưa kịp đeo khẩu trang cho Hoắc Tiểu Bão, khi các cô gái đi ngang qua, ai nấy đều khen một câu "dễ thương quá", Hoắc Tiểu Bão sẽ chạy tới cười hì hì rồi khen ngược lại người ta: "Chị cũng xinh ạ!"
Như một bông hướng dương nhỏ, mỗi ngày đều rất vui vẻ.
Mọi người trong hành lang sẽ đồng loạt nhìn qua, Hoắc Tiểu Bão cười với từng người một, Chung Tức chỉ có thể cúi đầu che mặt. Để tránh gây chú ý dẫn đến nguy hiểm, Chung Tức dần từ bỏ phương pháp giáo dục đưa Hoắc Tiểu Bão đi phương tiện công cộng, nhưng điều này không ảnh hưởng đến việc Hoắc Tiểu Bão làm một bông hướng dương nhỏ.
Mỗi buổi sáng sớm, Chung Tức thoát ra khỏi vòng tay sắt của Hoắc Tư Thừa, mặc đồ ở nhà đi đến phòng trẻ em.
Hoắc Tiểu Bão vẫn đang ngủ trong chiếc giường của cu cậu. Chung Tức ngồi bên giường nhìn thằng bé một lúc, rồi không nhịn được cúi xuống thơm nhóc, còn cắn một cái lên má thơm mùi sữa của nhóc nữa.
Hoắc Tiểu Bão mơ màng tỉnh dậy, chưa kịp nổi giận vì bị đánh thức, nhưng vừa nhìn thấy Chung Tức, nhóc này liền biến thành một viên kẹo ngọt, lăn một vòng chui vào lòng Chung Tức, dựa vào bụng Chung Tức tiếp tục ngủ.
"Cục cưng Tiểu Bão, dậy thôi con."
"Mẹ ơi, con không đi mẫu giáo được không?"
Chung Tức khẽ cười, "Cũng được, nhưng con phải nói cho mẹ biết tại sao con không muốn đi mẫu giáo?"
"Bởi vì... bởi vì... con muốn ngủ."
"Heo lười này," Chung Tức véo nhẹ má nhóc, rồi gọi Đốm, "Đốm ơi mau nhìn này, có một chú heo lười ở đây này."
Hoắc Tiểu Bão kêu lên một tiếng rồi bật dậy. Chung Tức bế nhóc lên, "Nếu muốn ngủ thì ngủ thêm một lát nữa đi, mẹ sẽ nói với cô giáo một tiếng, không sao đâu."
Hoắc Tiểu Bão ôm chặt cổ Chung Tức.
Chung Tức bế thằng bé đi vào phòng ngủ chính, Hoắc Tư Thừa vẫn đang ngủ, tối qua hắn làm Chung Tức mệt nhoài, nửa đêm lại nhận một cuộc gọi khẩn cấp, bởi vậy giờ còn chưa dậy nổi.
Một lớn một bé đều là heo lười, Chung Tức nghĩ.
Anh bế Hoắc Tiểu Bão nằm xuống, Hoắc Tiểu Bão liền lăn từ lòng Chung Tức sang lòng Hoắc Tư Thừa. Trong trạng thái nửa mơ nửa tỉnh, Hoắc Tư Thừa sờ thấy một cái mông nhỏ tròn lẳn, hắn đoán ra là ai, nên bóp một cái.
"Ba xấu!"
"Chú heo thơm phức này đến từ đâu thế, phải thử một miếng mới được." Hoắc Tư Thừa kéo chăn lên, trùm lên Hoắc Tiểu Bão, bên trong lập tức vang lên tiếng la hét ầm ĩ, xen lẫn tiếng cười, cuối cùng là tiếng Hoắc Tiểu Bão cầu cứu: "Mẹ ơi! Mẹ ơi!"
Chung Tức đặt điện thoại xuống, vén chăn lên. Hoắc Tiểu Bão và Hoắc Tư Thừa đã hoàn toàn tỉnh ngủ, Hoắc Tiểu Bão với mái tóc rối bù nằm sấp trên ngực Hoắc Tư Thừa, Hoắc Tư Thừa cắn một miếng lên má nhóc.
Hoắc Tiểu Bão thút thít nói: "Ba cắn chỗ này rồi."
Hoắc Tư Thừa chuyển sang bên kia, lại cắn một miếng. Hoắc Tiểu Bão đúng là không muốn nói chuyện với ba nữa, mếu máo, chôn mặt vào hõm cổ Hoắc Tư Thừa.
Chung Tức dỗ: "Đi học ba ngày nữa, rồi nhà mình sẽ cùng với chú Tiểu Ngư và chú Thịnh đi núi tuyết nhé?"
Hoắc Tiểu Bão lập tức chuyển sang chế độ đầy năng lượng. "Dạ!"
Thịnh Huyên vừa họp xong liền đi thẳng đến Sở Tài chính tìm Du Khả Ngọc.
Mọi người đều biết mối quan hệ của họ, ai nấy đều mỉm cười thầm hiểu, Thịnh Huyên cũng không để ý đến lời bàn tán của người khác, đi thẳng đến bên bàn làm việc của Du Khả Ngọc, một tay đặt lên mép bàn, một tay đặt lên lưng ghế của Du Khả Ngọc. Du Khả Ngọc hoàn toàn không nhận ra, vẫn đang mải mê xem các bảng thống kê được báo cáo từ các cơ sở.
Cho đến khi Thịnh Huyên thổi một hơi vào tai anh, anh mới giật mình, mở to mắt, "Anh đến khi nào vậy?"
"Vừa mới đến."
Du Khả Ngọc nhìn quanh, mọi người đều mỉm cười. Hai tai Du Khả Ngọc nóng bừng lên, dùng khuỷu tay hích Thịnh Huyên một cái, ngượng ngùng nói: "Anh về văn phòng trước đi, em sắp tan làm rồi."
Thịnh Huyên suy nghĩ một chút, "Vậy anh đợi em ở trong xe, tan làm rồi chúng ta đi thẳng đến nhà Tiểu Bão."
"Hành lý thì sao?"
"Anh đã chuẩn bị xong và đặt lên xe rồi."
Du Khả Ngọc gật đầu, cười nói: "Được."
Hai mươi phút sau, Du Khả Ngọc ngồi vào xe, vừa ngồi xuống Thịnh Huyên đã nghiêng người qua hôn anh, Du Khả Ngọc bất đắc dĩ, chỉ có thể vừa chịu đựng vừa dành một tay ra đóng cửa xe lại.
Giữa những nụ hôn, Du Khả Ngọc cười hỏi: "Sao thế?"
"Chỉ là rất muốn hôn em."
Nút cổ áo của Du Khả Ngọc đã bị cởi ra, anh ngửa đầu, trêu: "Nếu đổi lại mười năm trước, em thật không dám tin anh là người như vậy đó."
"Em nghĩ anh là người như thế nào?"
"Là chính nhân quân tử."
Thịnh Huyên lại cởi thêm một cúc áo, biết rõ vẫn hỏi: "Bây giờ không phải là quân tử sao?"
Du Khả Ngọc khẽ cười, "Em cuối cùng đã biết tại sao anh và Hoắc Tư Thừa lại là bạn thân nhiều năm như vậy, thực sự hai người quá giống nhau."
Thịnh Huyên không phủ nhận.
Dù sao cũng đang ở bãi đỗ xe của cơ quan, Thịnh Huyên cũng không quá phóng túng, đùa giỡn một lúc rồi lái xe đến phủ Thống đốc.
Hoắc Tiểu Bão và Đốm ngồi trên bậc thang đợi họ. Vừa nhìn thấy Du Khả Ngọc, đôi mắt Hoắc Tiểu Bão sáng lên, cậu bé lập tức hào hứng chạy tới, "Chú Tiểu Ngư!"
Du Khả Ngọc nhanh chóng tiến lên bế cậu bé. Hoắc Tiểu Bão thân thiết dựa vào vai Du Khả Ngọc, nói với anh: "Chú Tiểu Ngư, chúng ta sắp đi núi tuyết rồi!"
"Tiểu Bão đi núi tuyết để làm gì?"
"Tắm suối nước nóng!"
Hoắc Tiểu Bão chỉ vào đồ đặt trên ghế sofa, "Tiểu Bão sẽ mang theo phao khủng long."
Du Khả Ngọc thơm nhóc một cái, "Được, chú sẽ đi cùng con."
Chung Tức vừa mới thu xếp xong hành lý, đồ đạc của anh và Hoắc Tư Thừa không nhiều, phần lớn là trang bị của Hoắc Tiểu Bão.
Thịnh Huyên chọc Hoắc Tiểu Bão: "Có con nhà ai năm tuổi rồi mà còn uống sữa bột không nè?"
Hoắc Tiểu Bão lập tức nhăn mày, "Đó là sữa cho em bé năm tuổi uống."
Nhóc thút thít chui vào lòng Du Khả Ngọc.
Du Khả Ngọc đánh vào vai Thịnh Huyên một cái, "Tiểu Bão đừng buồn, chú đã dạy chú Thịnh rồi."
Hoắc Tiểu Bão lúc này mới hài lòng. Nhóc vừa lộ ra nụ cười ranh mãnh thì đã bị Thịnh Huyên bế qua. Hoắc Tiểu Bão trợn tròn đôi mắt, vươn tay về phía Du Khả Ngọc, "Chú Tiểu Ngư cứu con."
Thịnh Huyên dọa: "Bây giờ không ai có thể cứu được con nữa."
Du Khả Ngọc cười đi đến bên Chung Tức, "Cần anh giúp gì không?"
Chung Tức xua tay: "Không cần, em xong hết rồi."
Hoắc Tư Thừa đang nấu bữa tối trong bếp, đặt đĩa thức ăn cuối cùng lên bàn, "Rửa tay rồi đến ăn cơm đi."
Mặc dù phủ Thống đốc rất lớn, nhưng vào giây phút này, nơi đây cũng chỉ là một mái ấm, một gia đình có những người thân yêu, con cái và bạn bè cùng tụ họp.
Sau bữa tối, họ lên chuyên cơ của Hoắc Tư Thừa để đi đến núi tuyết Cannan.
Khu nghỉ dưỡng suối nước nóng đã chuẩn bị sẵn sàng mọi thứ.
Hoắc Tiểu Bão ngủ một giấc trên máy bay, khi đến suối nước nóng tinh thần vẫn rất sảng khoái, thấy Chung Tức không có sức để quan tâm đến mình, nhóc lại sang phòng bên quấn lấy Du Khả Ngọc, cuối cùng bị Thịnh Huyên bắt lấy, bế trả lại cho Hoắc Tư Thừa.
Hoắc Tư Thừa nói: "Rót cốc nước cho mẹ đi con."
Hoắc Tiểu Bão lập tức tuân lệnh, chạy đi xin nhân viên phục vụ một cốc nước ấm, sau đó đưa đến bên miệng Chung Tức.
Chung Tức nhướng mắt lên, uống một ngụm, "Cảm ơn Tiểu Bão."
Hoắc Tiểu Bão hôn lên mặt Chung Tức, "Dạ, mẹ ngủ đi, Tiểu Bão sẽ ở bên cạnh mẹ."
Cả hai phòng đều ở phòng suite, chỉ là phòng trong của Hoắc Tư Thừa đã được cải tạo thành phòng trẻ em, xung quanh có thêm lan can.
Ngày hôm sau, họ đi đến núi tuyết trước. Chung Tức dẫn mọi người đến tìm cây thần kia, Du Khả Ngọc rất thành kính, chắp hai tay lại để cầu nguyện. Thịnh Huyên cũng đi theo để cầu nguyện.
Hoắc Tư Thừa hỏi nhỏ Chung Tức: "Tức Tức à, em có điều ước gì không?"
Chung Tức ngước đầu suy nghĩ: "Hình như không có, em giờ rất hạnh phúc rồi." Anh lại nhìn về phía Hoắc Tiểu Bão, Hoắc Tiểu Bão đang chơi tuyết, nghe thấy Chung Tức gọi tên mình, lập tức ngẩng đầu.
"Tiểu Bão có ước gì không con?"
"Có!" Hoắc Tiểu Bão nói: "Con ước trường mẫu giáo mỗi ngày đều có sườn chua ngọt và bánh pudding bí đỏ."
Mấy người lớn đều bật cười.
"Còn nữa còn nữa," Hoắc Tiểu Bão nói một cách gấp gáp: "Con ước Đốm có thể sống đến ba mươi tuổi."
Chung Tức hơi khó xử, "Cái này..."
Du Khả Ngọc ra hiệu cho anh đừng nói gì, không cần thiết phải làm tan vỡ ước mơ ngây thơ của bọn trẻ.
Hoắc Tiểu Bão ôm Đốm, cười hì hì nói: "Đốm là chú chó hạnh phúc nhất thế giới."
"Còn Tiểu Bão thì sao?"
Hoắc Tiểu Bão nắm tuyết ném tung lên bầu trời, vui vẻ nói: "Tiểu Bão là đứa trẻ hạnh phúc nhất thế giới."
Buổi tối họ đi tắm suối nước nóng, bánh sinh nhật được đặt trên chiếc bàn nhỏ bên hồ nước, Chung Tức cắm năm cây nến. Hoắc Tiểu Bão đang vui vẻ ôm phao bơi khủng long của mình chơi, hoàn toàn không quan tâm đến việc đón sinh nhật.
Du Khả Ngọc chơi cùng nhóc, Thịnh Huyên và Hoắc Tư Thừa ở bên cạnh té nước vào nhóc, té đến mức Hoắc Tiểu Bão la hét om sòm, cuối cùng chỉ có thể úp mặt vào đầu bạn khủng long.
Chung Tức lặng lẽ nhìn qua.
Bỗng nhớ ra điều gì đó, Chung Tức gọi nhân viên phục vụ đến, nhờ nhân viên chụp một bức ảnh cho cả nhóm. Anh bưng chiếc bánh cắm năm cây nến ngồi bên hồ suối nước nóng, một bên là Hoắc Tư Thừa và Thịnh Huyên, trong hồ là Du Khả Ngọc và Hoắc Tiểu Bão, Chung Tức gọi: "Tiểu Bão, nhìn đây này."
Tách một tiếng.
Khung cảnh được cố định trong bức ảnh.
Chung Tức đặt chiếc bánh xuống, nhìn bức ảnh, rồi ngồi xuống bên cạnh Hoắc Tư Thừa, chỉnh lại mái tóc cho hắn.
"Anh vẫn hợp với kiểu tóc vuốt ngược hơn."
Hoắc Tư Thừa nghe vậy liền không vui, ngả người về phía sau, gối đầu lên đùi Chung Tức, làm nũng: "Không phải kiểu tóc nào anh cũng đẹp trai hả? Chỉ có tóc vuốt ngược mới đẹp hả? Anh biết ngay mà, Tức Tức bắt đầu chê anh rồi."
Du Khả Ngọc và Thịnh Huyên nhìn nhau cười.
Chung Tức lười đáp lại hắn, nhưng đầu ngón tay vẫn không tự chủ lướt qua sóng mũi và gò má của Hoắc Tư Thừa, dừng lại ở đôi lông mày anh tuấn của hắn. Chỉ trong nháy mắt, họ đã quen biết nhau gần mười hai năm, quãng thời gian đầy những thăng trầm, may mắn thay cuối cùng họ vẫn yêu thương và ở bên nhau.
Du Khả Ngọc đưa Hoắc Tiểu Bão bơi đến mép hồ, Thịnh Huyên kéo anh lên, nhưng không ai kéo Hoắc Tiểu Bão. Bốn người lớn đều cười nhìn nhóc Hoắc Tiểu Bão nóng ruột vỗ nước như một chú vịt, khóe miệng trề xuống.
Cuối cùng là Chung Tức không đành lòng, đưa tay bế nhóc lên.
Hoắc Tư Thừa đốt nến, để Hoắc Tiểu Bão ước nguyện. Điều ước của Hoắc Tiểu Bão là: "Mặt trăng ơi, con ước mọi người trên thế giới đều vui vẻ, vui vẻ như Tiểu Bão vậy."
Mong rằng lần sau mọi người khi rơi nước mắt đều là vì quá hạnh phúc.
Kết thúc
Vậy là lần này thực sự phải nói lời chia tay với gia đình Hoắc Tư Thừa, Chung Tức, Tiểu Bão và cặp đôi số khổ A Huyên, Tiểu Ngư rồi.
Mong mọi người luôn vui vẻ, giống như điều ước của bé Tiểu Bão vậy. <3