Thịnh Huyên là người thường xuyên sử dụng thuốc giảm nhẹ kỳ mẫn cảm trước thời hạn, trước đó thì anh còn chưa hiểu câu người ta hay bảo là "kỳ mẫn cảm sẽ như bị sốt cao kèm chứng mất trí nhớ" có nghĩa gì, cho đến khi tự mình trải qua, anh mới nhận ra kỳ mẫn cảm đáng sợ đến mức nào. Giống như cơn thủy triều dữ dội ập đến, con người không có bất kỳ sức đề kháng nào, rồi khi tỉnh dậy thì mất sạch hết ký ức.
Mảnh ký ức duy nhất còn sót lại là Hoắc Tư Thừa đã đưa anh ra khỏi phòng tiệc, và vài tiếng gọi "anh" trong cơn mơ.
Anh nhìn chiếc giường ngăn nắp, bất lực xoa xoa lên giữa hai lông mày.
Lại mơ rồi.
Anh luôn tự cho mình cao ngạo, luôn nghĩ rằng về mặt tình cảm, anh kiềm chế hơn Hoắc Tư Thừa nhiều, nhưng thực tế thì, cũng chẳng khác gì nhau mấy. Anh không ưa cách Hoắc Tư Thừa đeo bám Chung Tức dai dẳng, nhưng từ một góc độ khác, Hoắc Tư Thừa lại dũng cảm hơn anh nhiều.Ra khỏi khách sạn, anh gọi điện cho Du Khả Ngọc.
"Hành lý thu dọn xong chưa? Khi nào đến đón em?"
Giọng Du Khả Ngọc hơi khàn, cậu nói: "À chưa, bạn cùng phòng em nhờ em giúp đỡ kỳ thực hành cuối kỳ. A Huyên à, về trước đi, xong việc em sẽ đi xe về."
"Không sao, anh đợi."
Sau một lúc lâu, Du Khả Ngọc nói: "Ừ."
Chiều hôm sau, Thịnh Huyên đón Du Khả Ngọc ở dưới ký túc xá. Du Khả Ngọc mặc áo len cổ lọ màu đen, sắc mặt không tốt lắm, nhưng hai bên má và vành tai thì lại đỏ bừng.
"Sao vậy? Bị cảm à?"
Thịnh Huyên vừa đưa tay định sờ lên mặt Du Khả Ngọc, thì bị đối phương tránh né như thể đang hoảng sợ điều gì đó. Du Khả Ngọc gượng cười, đưa cho Thịnh Huyên một viên kẹo, "A Huyên, ăn kẹo này."
Cả hai đều nhớ đến đêm Thịnh Huyên phân hóa. Du Khả Ngọc lén lẻn vào, mang cho Thịnh Huyên một viên kẹo vitamin C, còn nói với Thịnh Huyên: Anh, em lo cho anh lắm.
Còn bây giờ thì sao? Đồ vô tâm.
Thịnh Huyên không nhận, nói: "Không phải kẹo vitamin C thì không ăn."
Du Khả Ngọc ngẩn ngơ nhìn viên kẹo trong tay.
Ngày hôm đó... trong những tiếng "Tiểu Ngư" liên tục của Thịnh Huyên, Du Khả Ngọc dường như nhận ra điều gì đó mà trước đây chưa từng để ý. Tại sao Thịnh Huyên chưa từng hẹn hò? Tại sao đối phương lại rất quan tâm đến omega mà Du Khả Ngọc hay nhắc đến? Rồi còn lời phàn nàn của cậu bạn cùng phòng: "Có anh em nào mà thân thiết như các cậu chứ, ánh mắt anh cậu nhìn cậu cũng quá dịu dàng đi, người không biết còn tưởng đang nhìn bồ đấy."
Nếu cảm xúc của Thịnh Huyên dành cho mình cũng giống như mình dành cho anh ấy thì sao?Đêm sinh nhật 18 tuổi đó, nếu điều Thịnh Huyên muốn nói không phải là vạch trần ý đồ xấu của Du Khả Ngọc, mà là...
Anh cũng thích em.
Du Khả Ngọc rối bời.
Du Khả Ngọc mong đợi câu trả lời này, nhưng lại không dám tin. Ngay cả khi anh có thích cậu, cậu có tư cách gì để phá vỡ khuôn khổ giai cấp cố định, đứng bên cạnh Thịnh Huyên?
Là con nuôi của nhà họ Thịnh, đương nhiên cậu có thể nhận được nhiều ưu đãi, như Hoắc Tư Thừa đã nói "Tôi có thể giúp cậu". Nhưng ý nghĩa hoàn toàn khác nhau. Gia nhập đội đặc quân hải quân là cơ hội duy nhất. Khi Du Khả Ngọc thông báo tin này cho Thịnh Huyên, Thịnh Huyên sững người vài giây, nhíu mày xác nhận: "Đội đặc quân hải quân?"
"Ừ."
"Em muốn tham gia quân đội?"
"Ừm, chỉ ba năm thôi."
Vẫn không dám tin, anh nhìn vào mắt Du Khả Ngọc, hỏi lại lần nữa: "Nghĩa là sao? Đã tìm hiểu về đội đặc công hải quân chưa? Có biết nó nguy hiểm đến mức nào không?"
"Biết chứ, em đã quyết định rồi."
Thịnh Huyên trực tiếp kéo cậu vào phòng, đóng cửa sập mạnh, rầm lên một tiếng, Du Khả Ngọc sợ đến mức không dám lên tiếng.
Thịnh Huyên đã nổi giận, đẩy cậu áp vào tường.
"Anh không quan tâm em quyết định gì, anh không cho phép," dù kiềm chế đến đâu, Thịnh Huyên cũng không thể để Du Khả Ngọc hành động bồng bột, anh nói bằng giọng gay gắt: "Du Khả Ngọc, anh không cho phép, có nghe không?""A Huyên, em đã nộp đơn đăng ký rồi."
Du Khả Ngọc chưa kịp dứt lời, Thịnh Huyên đã đấm một cú lên tường bên tai cậu, Du Khả Ngọc sợ hãi nhắm mắt lại.
"Anh sẽ không để em đi đâu, nếu em dám đi, anh dám nhốt em ở trong nhà," Thịnh Huyên nhìn vào đôi đồng tử kinh ngạc của Du Khả Ngọc, lạnh lùng nói: "Anh đúng là quá tốt với em rồi, không nỡ trút giật lên em xíu nào nên em càng ngày càng làm theo ý mình đúng không, trước đây thích omega nào đó thì thôi, giờ lại còn—"
Du Khả Ngọc bất ngờ ôm lấy Thịnh Huyên.
Thịnh Huyên sững người.
Du Khả Ngọc ôm chặt eo anh, gương mặt chôn vào vai anh, giọng nghẹn ngào: "A Huyên..."
Cậu vừa khóc, Thịnh Huyên lập tức hoảng hốt, quên cả mình là ai, chỉ lo dỗ dành.
"Đừng đi nữa, được không?" Thịnh Huyên cầu xin cậu.
Du Khả Ngọc khóc và ngẩng đầu lên, dưới ánh mắt rực cháy của Thịnh Huyên, cậu vẫn kiên định nói: "Em phải đi."
Trái tim Thịnh Huyên vỡ nát. Trước nguy hiểm, mọi thứ đều không quan trọng nữa, Thịnh Huyên thổ lộ tình cảm với Du Khả Ngọc: "Tiểu Ngư, anh—"
Du Khả Ngọc dùng tay bịt miệng Thịnh Huyên lại. Ngày đêm cậu đều muốn nghe câu này, nhưng khi thực sự đến lúc, cậu lại như Diệp Công yêu rồng, rất sợ hãi.
Du Khả Ngọc nhìn Thịnh Huyên với đôi mắt mờ nước, đau đớn lắc đầu, cậu nói: "A Huyên, cho em ba năm, được không? Em nhất định, nhất định sẽ... cho anh một câu trả lời."Du Khả Ngọc từ từ cúi đầu, hai tay nắm chặt áo Thịnh Huyên, khi gần như sụp đổ, Thịnh Huyên đỡ cậu dậy.
"Chúng ta không đến nỗi đường cùng như vậy." Thịnh Huyên nói.
Du Khả Ngọc không thể giải thích, chỉ có thể dựa vào lòng Thịnh Huyên, van xin: "A Huyên, xin lỗi anh, em không phải người dũng cảm."
Du Khả Ngọc không dũng cảm. Cậu không dám chống lại phu nhân Thịnh, không dám đùa với cuộc đời và hạnh phúc của Thịnh Huyên, nhưng lại dám gia nhập đội đặc công hải quân.
Cậu tự đánh giá mình quá thấp rồi.Đêm khuya hai người ngồi cạnh nhau bên giường, Thịnh Huyên hỏi: "Tiểu Ngư, có lẽ anh chưa đủ tốt, vẫn để em chịu ấm ức, phải không?"
Du Khả Ngọc lắc đầu, nhẹ nhàng nói: "Vì anh quá tốt với em, nên có những ấm ức, em đều có thể vượt qua."
"Có những ấm ức, em muốn chiến thắng."
Thịnh Huyên biết đến lúc này không thể thay đổi được nữa."Em không cho anh nói, anh sẽ không nói nữa, nhưng anh muốn nói với em, Tiểu Ngư à, em rất quan trọng với anh, quan trọng hơn bất kỳ ai," anh nắm tay Du Khả Ngọc, ngón cái mơn trớn lòng bàn tay cậu, "anh muốn em bình an trở về."
Tờ giấy cửa sổ sắp rách nhưng chưa vỡ. Yêu hay không đã không còn quan trọng nữa, họ đặt hy vọng vào ba năm trong đội đặc công hải quân.
Tâm trạng Thịnh Huyên rất mâu thuẫn, Du Khả Ngọc muốn lập công hạng hai, nhưng công trạng được xây dựng trên chiến tranh, nếu không có chiến đấu cận chiến quy mô nhất định, sẽ không được trao công hạng hai, nhưng anh lại không nỡ để Du Khả Ngọc bị thương. Anh định đăng ký cùng Du Khả Ngọc, nhưng bị Du Khả Ngọc cương quyết từ chối, Du Khả Ngọc nói: "A Huyên, anh hãy tin em."Đứa trẻ muốn chứng minh bản thân, Thịnh Huyên chỉ đành buông tay.
Ngày tiễn Du Khả Ngọc lên tàu là một ngày âm u, Thịnh Huyên ôm chặt Du Khả Ngọc, dùng má cọ vào tai cậu.
"Tiểu Ngư à, anh sẽ rất nhớ em."
Thịnh Huyên luôn nghĩ khả năng kiểm soát cảm xúc của mình mạnh hơn người thường, giờ đối diện với Du Khả Ngọc, anh mới phát hiện những cảm xúc vui buồn giận dữ thực sự đều không thể kiểm soát.Anh và Chung Tức nhìn tàu biển rời xa.
Chung Tức nhắc anh: "Cần khăn giấy không?"
Thịnh Huyên quay đầu nhìn: "Không khóc à?"
Chung Tức chu môi nói: "Còn lâu mới khóc, nếu anh ta không về thì tốt quá, anh ta là người đáng ghét nhất thế giới."
Vừa dứt lời, nước mắt Chung Tức đã rơi xuống.
Lúc đó họ đều còn rất trẻ, con tàu chở người yêu chưa khuất tầm mắt, mỗi phút giây đã bắt đầu dày vò.
Sau khi trở về, phu nhân Thịnh bắt đầu hào hứng giới thiệu đối tượng liên hôn cho Thịnh Huyên, nhưng Thịnh Huyên từ chối tất cả.
Phu nhân Thịnh hỏi tại sao.
Thịnh Huyên nói: "Mẹ biết con thích ai mà."
Sắc mặt phu nhân Thịnh cứng đờ, "Mẹ không biết."
Thịnh Huyên không muốn cãi vã với cha mẹ về chủ đề này, anh chỉ nói: "Con thích Khả Ngọc, cả đời này con đã quyết định rồi."
Anh bước lên lầu, phu nhân Thịnh nói ở phía sau: "Hai alpha làm sao ở bên nhau? Cả đời không đánh dấu? Con đừng ngây thơ quá, về chuyện này, Khả Ngọc hiểu chuyện hơn con nhiều đấy!"
Thịnh Huyên sững người, "Mẹ nói thế là ý gì ạ? Em ấy hiểu chuyện?"Phu nhân Thịnh nhất thời lỡ lời, vội tránh ánh mắt Thịnh Huyên, cố làm ra vẻ bình tĩnh ngồi xuống.
Thịnh Huyên lao đến bên bà, chất vấn: "Mẹ... mẹ đã bảo gì với em ấy? Mẹ đã bảo gì với em ấy phải không!"
"Con dám hét lớn với mẹ như vậy sao? Gia giáo của con đâu? Con là công tử được nuông chiều của nhà họ Thịnh, mỗi bước trong cuộc đời con phải đi trên con đường tốt nhất, đúng đắn nhất, con nên là tấm gương cho bao nhiêu người, cấp độ pheromone của con không nên bị lãng phí."
Thịnh Huyên chẳng nghe lọt vào tai điều gì, đôi mắt đỏ ngầu, gằn từng chữ hỏi lại: "Mẹ tìm em ấy khi nào?"
"Buổi tối sau khi thằng bé thi đại học xong."
Thịnh Huyên cảm thấy tim mình bị cảm giác nghẹt thở nhồi chặt. Vậy omega đột nhiên xuất hiện đó có lẽ hoàn toàn không tồn tại, phải không? Vậy Tiểu Ngư của anh, thật ra cũng giống như anh, cả hai đều yêu đối phương, nhưng không dám nói, phải không?
Anh viết thư cho Du Khả Ngọc, gửi đến đội đặc công hải quân.
Du Khả Ngọc hồi âm từng lá thư:
[A Huyên à, ở đây mọi thứ đều ổn, Tư Thừa cũng ổn lắm, mỗi ngày cậu ấy đều dẫn em đi tuần tra, ở đây hơi nguy hiểm chút, nhưng đa phần đều yên bình, nghe cấp trên nói tháng sau chúng em sẽ đến vịnh Yahana, nơi đó tình trạng xung đột khá căng, em hơi lo chút, nhưng cũng thấy mong đợi.]
[A Huyên, gần đây anh vẫn ổn chứ? Nhiệt độ ở Liên minh chắc đã tăng lên rồi phải không, anh chú ý đừng để bị cảm lạnh, bọn em đã đi qua vịnh Yahana rồi, giờ thì tiến đến điểm đến tiếp theo, trận chiến trước chúng em đã thắng lớn, em vui lắm. Lần đầu tiên em cảm thấy mình có ích, dù chỉ là giúp đồng đội quan sát hướng gió, nhưng cũng hỗ trợ nhiều được cho mọi người. Em hoàn toàn không hối hận khi đến đây, nhưng mà A Huyên à, em rất nhớ anh.]
[Gần đây trời lạnh dần, lạnh lắm, trên biển còn lạnh hơn, ngay cả Tư Thừa sắt đá vậy cũng không chịu nổi, cậu ấy bắt đầu uống rượu cho ấm người, say rồi còn nói nhảm, anh giúp em nhắn với Tiểu Tức là Tư Thừa mỗi lần nói mê đều là muốn đưa Tức Tức đi ngắm sao. Em không uống rượu, lúc lạnh nhất thì em sẽ nghĩ về anh, A Huyên à.]
[A Huyên, cuối cùng cũng vượt qua mùa đông rồi, khi tàu ghé bờ tiếp tế, em thấy trên núi ở căn cứ Thanh Nguyên hoa nở nhiều rồi, đẹp lắm, A Huyên à, gần đây anh vẫn khỏe chứ?]
[A Huyên, đợi em trở về, em sẽ nói cho anh một bí mật, khi nghe xong anh chắc chắn sẽ rất ngạc nhiên đó.]
[A Huyên, chiến tranh thật tàn khốc, đồng đội của em bị thương, chảy rất nhiều máu, suýt không cứu được. Nhưng anh đừng lo, em an toàn, Tư Thừa luôn bảo vệ em.]
Ba năm sau, mùa đông giá rét, tuyết lớn rơi không ngừng.
Thịnh Huyên không đợi được thư hồi âm của Du Khả Ngọc, anh đợi được Hoắc Tư Thừa người đầy thương tích, Hoắc Tư Thừa nói: "Tiểu Ngư đã mất tích."
Thịnh Huyên sững người, "Cái gì?""Xin lỗi, tôi không bảo vệ được cậu ấy, trong cuộc chiến trên biển... cậu ấy bị rơi xuống biển rồi mất tích, tôi đã phái rất nhiều người tìm suốt một thời gian dài rồi nhưng không được."
"Đừng đùa nữa, Hoắc Tư Thừa."
"Xin lỗi."
Nụ cười trên mặt Thịnh Huyên dần tắt hẳn.
Bão tuyết bay đầy trời.
Đối với Thịnh Huyên, mỗi ngày đêm sau khi Du Khả Ngọc mất tích đều là mùa đông, tuyết rơi không ngừng.
Du Khả Ngọc đã mất tích 1245 ngày.
Thịnh Huyên từ ban đầu tìm kiếm mỗi ngày, dần dần giảm tần suất, thành ba ngày một lần, một tuần một lần.
Năm thứ ba Du Khả Ngọc mất tích, Thịnh Huyên như thường lệ mặc đồ thường, vừa đi vừa gọi điện cho đội trưởng đội tuần tra biển, phu nhân Thịnh gọi anh lại: "A Huyên, con đừng đi nữa."
Thịnh Huyên chỉ nói: "Con đã nghĩ con rất yêu em ấy, nhưng sau khi em ấy rời đi con mới phát hiện ra bản thân yêu em ấy nhiều hơn con tưởng rất nhiều."
Sắc mặt phu nhân Thịnh lập tức trở nên cực kỳ tệ.
Thịnh Huyên đứng ở mũi tàu, nhìn đại dương vô tận, anh nghĩ: Tiểu Ngư à, em rốt cuộc đang ở đâu? Anh rất nhớ em.
Thịnh Huyên đã chuyển ra khỏi nhà họ Thịnh. Hiện giờ anh là viên chức cấp cao trẻ tuổi nhất ở Sở Tài chính, dù là năng lực làm việc hay cách đối nhân xử thế, đều không thể tìm ra lỗi nào, anh dần dần không còn chịu sự kiểm soát của gia tộc Thịnh.
Bộ trưởng Thịnh và phu nhân Thịnh ngày càng già yếu.
Phu nhân Thịnh lần cuối cùng hỏi Thịnh Huyên: "Con thực sự muốn đợi Khả Ngọc mãi sao? Con có thể chịu đựng cô đơn cả đời sao?"
Thịnh Huyên nhìn tài liệu, không muốn trả lời. Phu nhân Thịnh muốn nói lại thôi, bộ trưởng Thịnh ở bên ngoài khẽ ho một tiếng, cuối cùng phu nhân Thịnh chỉ có thể thở dài rời đi.
Vài ngày sau, Thịnh Huyên vừa mới họp ở Sở Tài chính về, bỗng nhận được điện thoại của Hoắc Tiểu Bão. Nhóc này thỉnh thoảng lại gọi điện cho Thịnh Huyên.
Thịnh Huyên mỉm cười, bắt máy.Trước tiên là nghe thấy một tràng ư ử của Hoắc Tiểu Bão, anh vừa định nói, liền nghe thấy giọng của Chung Tức.
—"Tiểu Ngư, anh hãy nghe lời em, nói với Thịnh Huyên đi."
Điện thoại thậm chí còn chưa cúp, Thịnh Huyên đã lên máy bay đến đảo Đông Thăng, từng giây trôi qua như từng năm.Máy bay hạ cánh tại căn cứ Thanh Nguyên, sau đó chuyển sang đi phà đến đảo Đông Thăng, khi đến làng Vân Thủy thì đã là ngày hôm sau.
Du Khả Ngọc ngồi trong sân. Hoắc Tiểu Bão chơi bên cạnh, thỉnh thoảng Du Khả Ngọc mỉm cười với cậu nhóc, nhưng thực ra trong lòng rối như tơ vò.
Quá lâu rồi, anh đã trốn quá lâu. Vì sự đe dọa của bộ trưởng Thịnh, vì sự an toàn của mẹ, anh không dám về nhà, không dám liên lạc với Thịnh Huyên. Trên đất liền đâu đâu cũng có người của Thịnh Huyên. Anh đã cô độc trôi dạt trên biển và ven bờ ba năm. Anh tưởng mình đã quen với cuộc sống như vậy, nhưng trong những giây phút chờ đợi Thịnh Huyên đến, anh mới thực sự cảm nhận được mình vẫn còn sống, trái tim vẫn còn đập.
"Tiểu Ngư."
Du Khả Ngọc ngẩng mắt nhìn, người anh ngày đêm nhớ mong đã ở trước mắt, trăm ngàn mối cảm xúc dâng trào, anh không biết nên khóc hay nên cười, Thịnh Huyên đã bước đến ôm lấy anh.
Ôm chặt anh.
Họ đều là món quà mất đi rồi tìm lại được của nhau. Du Khả Ngọc đột nhiên nhớ đến bộ trưởng Thịnh, vô thức muốn vùng vẫy, nhưng Thịnh Huyên nói: "Em có thể trốn tránh anh tiếp, nhưng anh tuyệt đối sẽ không thích người khác, chúng ta cứ sẽ tiếp tục như thế này."
Du Khả Ngọc nghẹn ngào gọi "anh ơi".
"Những năm rồi vất vả lắm không em?"
Nước mắt Du Khả Ngọc cứ thế rơi xuống.
Cha mẹ Chung Tức nhường không gian cho họ, họ ôm chặt nhau trong phòng khách ở tầng hai, Du Khả Ngọc gần như không chịu nổi tình yêu của Thịnh Huyên, hơi thở anh gấp gáp, nhịp tim không ngừng tăng tốc.
Anh không dám kể những khổ cực mình đã trải qua những năm qua, cũng không muốn nói về việc mình đã tích đủ tiền, đầy thương tích đi đến bến xe, tràn đầy mong đợi muốn về tìm Thịnh Huyên, nhưng lại đối mặt với bộ trưởng Thịnh.Khoảnh khắc đó, anh đau đớn biết bao. Anh không muốn nói, nhưng Thịnh Huyên đều hiểu, Thịnh Huyên ôm Du Khả Ngọc vào lòng, không ngừng vuốt ve lưng anh, nhẹ nhàng nói bên tai anh: "Anh biết Tiểu Ngư đã chịu nhiều khổ."
Du Khả Ngọc chôn mặt vào vai Thịnh Huyên.
Nụ hôn của Thịnh Huyên rơi trên vành tai Du Khả Ngọc, một nụ hôn nhẹ nhàng, Du Khả Ngọc sững người.
"Anh ơi, em rất nhớ anh."
Du Khả Ngọc cuối cùng cũng bộc phát tất cả cảm xúc, tất cả tủi thân, đắng cay, nỗi nhớ đều tuôn trào trong khoảnh khắc Thịnh Huyên hôn anh. Anh vùng vẫy mạnh mẽ trong vòng tay Thịnh Huyên, vừa muốn chạy trốn vừa muốn chui vào sâu hơn, anh khóc đến không thở nổi.
Thịnh Huyên chỉ ôm chặt anh vào lòng.
"Em không cố ý... Em đã làm sai nhiều việc... Em không đủ dũng cảm cũng không đủ giỏi, em đã làm anh thất vọng."
Dù trước mặt Chung Tức thể hiện dịu dàng bình tĩnh đến đâu, dù ba năm lang thang phiêu bạt khiến anh trưởng thành bao nhiêu, một khi gặp Thịnh Huyên, anh lại trở về là đứa trẻ, anh chôn mặt vào vai Thịnh Huyên, nức nở nói: "Xin lỗi anh, xin lỗi..."
Người nên nói xin lỗi là Thịnh Huyên. Nếu lúc đó anh có thể nói ra câu nói đó. Họ cũng không phải lãng phí nhiều năm như vậy.
"Anh thích Tiểu Ngư từ rất sớm, rất sớm, khi Tiểu Ngư phân hóa thành alpha, anh thực sự như chết lặng—"
Khóe mắt Du Khả Ngọc đọng giọt lệ.
"Nếu tính từ lúc động lòng, đã gần mười năm rồi."
"Tiểu Ngư luôn cảm thấy mình chưa đủ tốt, nhưng đối với anh, Tiểu Ngư là người anh muốn yêu mà không dám yêu, sợ tình yêu của anh sẽ làm em sợ hãi bỏ chạy, nên thà dùng thân phận người anh ở bên cạnh em, cũng không dám nói ra lòng mình."
"Làm sao có thể nói xin lỗi chứ? Rõ ràng là lỗi của người khác."
"Đừng đâm vào tim anh nữa."
Tiếng nức nở của Du Khả Ngọc dần dừng lại.
"Em rất nhớ anh," Du Khả Ngọc nói.
Ngàn lời muốn nói đều hóa thành một câu "Em rất nhớ anh".
Nụ hôn của Thịnh Huyên rơi trên môi Du Khả Ngọc.
Vì đang ở nhà Chung Tức, cha mẹ Chung Tức sắp về, Du Khả Ngọc xấu hổ đỏ mặt, đẩy vai Thịnh Huyên bảo anh kiềm chế một chút, Thịnh Huyên cắn vào cổ Du Khả Ngọc, khàn giọng nói: "Vậy chúng ta đổi chỗ khác nhé?"
Thịnh Huyên dẫn Du Khả Ngọc đến tòa nhà nhỏ mà Hoắc Tư Thừa đã từng ở, mở đại một phòng rồi kéo Du Khả Ngọc vào.
Tim Du Khả Ngọc đập thật nhanh, hơi thở trở nên rối loạn. Khi những nụ hôn của Thịnh Huyên như trời đất đổ xuống, Du Khả Ngọc vòng tay quanh cổ Thịnh Huyên, dáng vẻ hoàn toàn buông thả.
"Anh ơi, em có một bí mật muốn nói với anh."
Thịnh Huyên dừng lại.
"Anh còn nhớ sáu năm trước có một lần, anh bị dẫn dụ phát tình, Tư Thừa đưa anh đến một khách sạn không?"
Thịnh Huyên khẽ nheo mắt, cố gắng nhớ lại.
"Nhớ."
Đầu ngón tay Du Khả Ngọc lướt qua thái dương Thịnh Huyên, hơi ngại ngùng: "Lần đó anh vào kỳ mẫn cảm sớm, bên cạnh không có thuốc."
Thịnh Huyên bỗng ngẩn người."Em—"
Du Khả Ngọc ôm lấy Thịnh Huyên, cả người áp sát vào lòng anh: "Lần đó là em, không phải giấc mơ. Ngoài việc thích anh từ rất sớm, em chỉ có mỗi một bí mật này thôi."
Nụ hôn của Thịnh Huyên càng khó kiềm chế hơn.
Đêm đó lúc quấn quýt nhất, Du Khả Ngọc đột nhiên đưa ra một yêu cầu, Thịnh Huyên không suy nghĩ đã đồng ý.
Cắn vào tuyến thể của Thịnh Huyên, răng nanh đâm vào. Thực ra là đau, vì pheromone của alpha đối với alpha có sự kháng cự bản năng, nhưng Thịnh Huyên hoàn toàn không ngại đau, nụ cười trên mặt thậm chí còn tươi hơn, anh sờ vào gáy một cái, rồi in một nụ hôn lên môi Du Khả Ngọc.
"Anh vui lắm, được Tiểu Ngư đánh dấu rồi."
Du Khả Ngọc chôn mình vào vòng tay Thịnh Huyên.
"Anh ơi, Tiểu Ngư đã về rồi."