Người trong xe nghe thấy cô ấy nói vậy thì tức tới bật cười.
"Hạng Lê, chị dở ẹc thế còn dám lấy em ra đá-nh cượ-c?"
Hạng Lê không thấy có gì không đúng.
"Em có đáng giá bằng số dư trong tài khoản của chị không? Dù sao về nhà cha mẹ cũng sẽ tính sổ với em, về hay không về cũng thế thôi."
Tôi ngồi trước bàn mạt chược tạm bợ, nhìn hai chị em bọn họ cãi nhau túi bụi, có phần lúng túng.
"Ừm. . ."
Hạng Lê ngắt lời tôi ngay: "Yên tâm, nó sẽ về với em."
Khóe miệng tôi giật giật.
"Không phải ý đó, ý em là hay là đưa tiền đi."
Tôi lấy một người đàn ông về làm gì chứ.
Dĩ nhiên, câu sau tôi không nói ra.
Nhưng Hạng Lê dễ dàng đọc được ý nghĩ của tôi.
Cô ấy khinh thường quay vào trong xe nói: "Nghe chưa, người ta còn chê em đấy. Cũng phải, với cái kiểu như em, ngoài việc ăn thêm của người ta một bát cơm thì còn làm được gì."
Người trong xe cuối cùng không chịu nổi nữa, trực tiếp mở cửa bước xuống.
Tỷ lệ cơ thể hoàn hảo cùng với khuôn mặt không thể tìm ra một khuyết điểm.
Khiến tôi lập tức câm nín.
Xin lỗi, là do lúc nãy tôi nói quá to.
Hạng Lê thấy người bước xuống, sắc mặt đột nhiên thay đổi.
"Hạng Triệt, em bị thần kinh à, đeo cái kính râm nát làm gì thế?"
Anh bị mỉa mai một phen, miễn cưỡng tháo kính xuống, nhìn thẳng về phía tôi.
"Là cô thắng à?"
Tôi đối diện với ánh mắt của anh, tim bất giác lỡ một nhịp.
"Phải."
Hạng Triệt khẽ cười, bước tới ngồi vào vị trí của chị gái anh lúc trước.
"Thế này đi, tôi đá-nh với cô, tôi thắng thì trận đá-nh cượ-c vừa rồi coi như hủy. Nếu tôi thua, tôi sẽ đền bản thân cho cô."
Anh trông rất tự tin.
Tôi mỉm cười, "Được thôi."
Không biết là vì đá-nh cượ-c hay vì khuôn mặt của anh, chỗ chúng tôi lập tức thu hút rất nhiều người đến xem.
Dưới ánh mắt của mọi người, tôi rút một quân bài.
Sau khi nhìn rõ mặt bài, tôi không nhịn được khẽ cười.
"Thanh nhất sắc, tự mó."
Hạng Triệt ngồi đối diện tôi, vẻ mặt xuất hiện một vết nứt.
Tôi vén mái tóc rủ trước mắt, khoanh tay trước ngực, có chút hả hê.
Theo dõi tui tại FB: Một Ổ Bánh Mòe để nhận được thông báo truyện mới sớm nhất nha!
"Xin lỗi nhé, thế này thì anh thật sự phải về nhà với tôi rồi."
Hạng Lê đứng bên cạnh cười như điên.
"Em trai à, em đi với người ta luôn có phải xong việc không, bây giờ thì hay rồi, mất mặt trước nhiều người thế này."
Đã xác nhận.
Hai người bọn đúng là chị em ruột.
Hạng Triệt chỉ sững người vài giây đã chấp nhận kết quả này.
Anh đứng dậy nhìn tôi, giọng điệu vẫn lạnh nhạt.
"Được, tôi đi với cô."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Tôi cứ tưởng anh đang đùa với tôi.
Đến khi anh ta đặt vali lên xe tôi, tôi mới phản ứng được.
Anh thực sự nghiêm túc.
Tôi vừa định ngăn cản anh, đường phía trước đột nhiên thông.
Mọi người xung quanh lập tức giải tán hết.
Hạng Lê thậm chí còn chẳng quay đầu lại đã chạy mất.
02
Tôi ngồi ở ghế lái, nhìn người ngồi ở ghế phụ, có chút đau đầu.
Chơi lớn quá.
Thật sự là chơi lớn quá.
Lên xe rồi, tôi thẳng thắn hỏi anh: "Nhà anh ở đâu? Tôi đưa anh về trước nhé?"
Hạng Triệt quay đầu nhìn tôi, nhướng mày.
"Cô không muốn tôi nữa à?"
Anh nói câu này khiến tôi như thành người phụ nữ cặn bã tội ác tày trời gì vậy.
"Đó không phải là đùa sao."
"Tôi không đùa với cô."
Giọng cuối của Hạng Triệt mang theo ý cười, "Tôi là người có phẩm chất rất tốt, luôn giữ chữ tín. Đã nói đền cho cô, thì chính là đền cho cô."
Tự bán mình như thế này, anh là người đầu tiên tôi gặp.
Tôi liếc nhìn anh, vừa định nói gì, điện thoại đã reo.
Chữ "mẹ" nhảy trên màn hình xe khiến tôi không hiểu sao có chút hoảng.
Tôi vừa bấm nghe.
Giọng bà Đặng lập tức vang lên trong xe.
"Năm nay mấy người về?"
Tôi gần như buột miệng: "Hai người."
Nói xong, tôi mới nhận ra mình nói sai.
Giọng bà Đặng trực tiếp tăng lên tám độ.
"Hai người?"
"Không phải. . ."
Tôi luống cuống giải thích, định nói mình nói nhầm.
Hạng Triệt ngồi bên cạnh đột nhiên ho hai tiếng.
Bà Đặng kìm không được phấn khích.
"Thật sự là hai người? Đang ngồi bên cạnh con?"
Nhìn sự việc phát triển theo một hướng kỳ quặc, tôi trừng mắt nhìn kẻ gây họa.
Nhưng Hạng Triệt như không có chuyện gì, trực tiếp mở miệng nói chuyện với bà Đặng.
"Cháu chào dì, cháu tên Hạng Triệt, chưa báo trước đã đến thăm, quả thật có chút đường đột. Chỉ là Chiếu Chiếu vẫn chưa nói với cha mẹ về mối quan hệ của chúng cháu, cháu tưởng cô ấy không nghiêm túc nên lần này mới xin cô ấy đưa cháu về."