Một Ván Mạt Chược Thắng Được Chồng Tương Lai

Chương 2



Sau khi cúp điện thoại, tin nhắn của bà Đặng lập tức nhảy ra.

[Đừng làm người phụ nữ cặn bã, đừng cặp kè nhiều người. ]

Tôi thấy câu này, thật sự tức cười.

Nếu không phải đang ở trên đường cao tốc, tôi thực sự muốn đ-á Hạng Triệt xuống xe.

Tôi nghiến răng nghiến lợi nắm chặt vô lăng.

Màn hình lại nhảy ra một tin nhắn.

Là Hạng Lê vừa mới kết bạn.

[Quên nói với em rồi, em trai chị khá giỏi diễn. ]

Đã thấy rồi.

Quả nhiên không phải tầm thường.

Hiển nhiên Hạng Triệt cũng thấy tin nhắn này.

Cầm điện thoại lên gửi cho Hạng Lê một tin nhắn thoại với ý nghĩa không rõ ràng.

"Em nói này, đừng có đâ-m chọt quan hệ giữa em và bạn gái em."

"Ai là bạn gái anh chứ!"

Tôi lập tức phủ nhận lớn tiếng.

Hạng Lê gần như trả lời ngay lập tức.

"Không phải chứ? Chị mới lái xe đi chưa đầy một tiếng, vừa dừng ở trạm dừng chân, em đã ở bên người ta rồi? Được đấy em trai, em dẫn Chiếu Chiếu về đây đi, chị muốn dẫn em ấy đi khoe với mấy người bạn đá-nh bà-i của chị một chút. Em phải nắm chắc người ta đấy, không thì sau này chị tìm ai đá-nh mạt chược."

Tôi đau đầu muốn chế-t.

"Hạng Triệt, anh có thể giải thích một chút không?"

Hạng Triệt làm theo.

"Xin lỗi, lúc nãy em đùa với chị thôi."

Hạng Lê điên tiết.

"Em bị bệnh à? Chị biết ngay mà, sao người ta có thể thích em được chứ? Mẹ nó càng nghĩ càng tức, Hạng Triệt em có gan thì sau này đừng về nữa!"

Theo dõi tui tại FB: Một Ổ Bánh Mòe để nhận được thông báo truyện mới sớm nhất nha!

Cô ấy liên tục gửi mấy tin nhắn thoại, tất cả đều là mắng Hạng Triệt.

Hạng Triệt nghe xong cũng không giận, ngược lại còn khóe miệng mang theo nụ cười.

Đợi cô ấy mắng xong, anh tùy ý trả lời một tin nhắn, rồi quay đầu nói với tôi một chuỗi địa chỉ.

Tôi mặt ngơ ngác.

"Địa chỉ nhà tôi, không phải cô muốn đưa tôi về nhà sao?"

Nhìn Hạng Triệt đột nhiên không còn làm loạn nữa, tôi luôn cảm thấy có gì đó không đúng.

Bà Đặng vẫn kiên trì gửi tin nhắn cho tôi.

[Tiểu Triệt thích ăn gì vậy? ]

[Có phải Tiểu Triệt ở lại vài ngày không? Nó thích màu gì, mẹ và cha sẽ dọn phòng khách cho nó. ]

[Nó có sợ chó không? Hay là gửi Đèn Lồng cho chị họ con mấy ngày. ]

Tôi nhìn một loạt tin nhắn này, hiểu rõ tôi có thể không về, nhưng Hạng Triệt nhất định phải về cùng tôi.

Nếu không thì tội danh phụ bạc, lăng nhăng này tôi không thể rửa sạch được.

Hạng Triệt như việc không liên quan gì đến mình, ngồi cạnh chơi điện thoại.

Nếu anh không cười đắc ý như vậy.

Tên đàn ông chó này.

Thật sự là quá tâm cơ!

Tôi cắ-n răng, do dự mãi mới mở miệng: "Hạng Triệt, anh có thể về nhà với tôi để giúp tôi đối phó với cha mẹ không?"

"Tôi ư?"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Hạng Triệt giả ngốc nhìn tôi, "Cũng không phải không được, nhưng với tư cách gì?"

Thật là lòng dạ hẹp hòi.

Tôi cố nén cơn tức muốn đá-nh anh, từ trong miệng bật ra mấy chữ: "Bạn trai của tôi."

"Nhưng lúc nãy cô phủ nhận rồi."

"Bây giờ tôi thừa nhận."

"Được."

Tôi đang ngạc nhiên vì anh ta dễ nói chuyện như vậy, anh đã lại mở trang trò chuyện với Hạng Lê.

"Lúc nãy em lừa chị đấy, Chiếu Chiếu thực sự là bạn gái của em."

Hạng Lê vẫn trả lời ngay lập tức.

"Có thể cút không."

"Em nghĩ chị sẽ tin à?"

Hạng Triệt vẻ mặt vô tội nhìn tôi, "Chị ấy không tin này."

Đường lại bị tắc.

Tôi nhìn khuôn mặt có vẻ hiền lành vô hại của Hạng Triệt, thật sự có khổ nói không nên lời.

Tôi lấy điện thoại từ tay anh, lòng như đã chế-t, thừa nhận.

"Chị à, Hạng Triệt nói đúng, em thật sự là bạn gái anh ấy."

Nói xong, tôi trả điện thoại lại cho Hạng Triệt.

Anh vừa cầm lấy, tin nhắn đã liên tục nhảy ra.

"Chiếu Chiếu, em bị Hạng Triệt bắt cóc à?"

"Không phải chứ, em thật sự ở bên nó à?"

"Trời ơi, nó sống nhiều năm như vậy, cuối cùng nó cũng làm được một việc tốt."

Tuy là đang nói xấu anh, nhưng Hạng Triệt trông có vẻ rất vui.

"Mong được chỉ giáo nhiều, bạn gái."

Tôi nhíu mày, không vui nói: "Là giả đấy!"

Hạng Triệt không phản bác, chỉ mỉm cười.

03

Xe chưa đến nhà, từ xa tôi đã thấy cha mẹ đứng dưới tầng.

Thấy xe tôi, hai người vui vẻ vẫy tay chào.

Hạng Triệt nhìn hai người đứng không xa, quay sang nói với tôi: "Cha mẹ mình dễ thương thật."

Tôi đảo mắt.

"Đây là cha mẹ tôi! Không liên quan gì đến anh cả!"

Hạng Triệt nhún vai, không đồng tình cũng chẳng phản đối.

Tôi và Hạng Triệt vừa bước xuống xe, bà Đặng đã đi đến trước mặt chúng tôi.

Nhìn rõ diện mạo của Hạng Triệt, bà ấy liên tục nháy mắt với tôi.

Sao tôi lại quên mất chứ.

Bà Đặng là người cực kỳ để ý đến ngoại hình.

Bà ấy nhiệt tình kéo Hạng Triệt trò chuyện, còn tôi và cha bị bỏ quên phía sau.

Cha tiến đến gần tôi, vẻ mặt trông có vẻ không vui.

"Con tìm người đẹp trai thế làm gì? Mẹ con chẳng còn để ý đến cha nữa."

?

Không ai nói giúp tôi sao?

Lên lầu đẩy cửa ra, tôi ngây người.


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com