Theo dõi tui tại FB: Một Ổ Bánh Mòe để nhận được thông báo truyện mới sớm nhất nha!
Anh sánh vai cùng tôi, như thể vô tình nói mà cũng như đã suy nghĩ kỹ càng.
"Tống Trầm Chiêu, diễn xuất của anh không tốt đến vậy đâu."
Lúc đó, tôi cuối cùng cũng thừa nhận.
Tôi không thể thắng được anh.
09
Sau khi dắt chó đi dạo về, không khí căng thẳng giữa tôi và Hạng Triệt đã biến mất, thay vào đó là một bầu không khí khó tả.
Bà Đặng thấy tôi thậm chí không dám nhìn thẳng vào Hạng Triệt, từ tận đáy lòng tin rằng chúng tôi vừa đi trao đổi tình cảm.
Hạng Triệt lau chân cho Đèn Lồng xong, rất nhiệt tình đi vào bếp phụ giúp cha tôi.
Bà Đặng lại gần, cầm một nắm hạt dưa bắt đầu cắn.
"Đàn ông như Tiểu Triệt không phải đúng gu của con sao? Con được hưởng phúc như vậy, đương nhiên phải hợp thức hóa mối quan hệ của hai đứa."
Tôi nghe bà nói mà như bị sét đá-nh.
Không phải chứ.
Sao mẹ lại sành điệu quá vậy.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
"Mẹ, mẹ học những từ này ở đâu thế?"
"Học trên mạng đó, mẹ đăng một bài theo giọng điệu của con, xem thử người ta nói gì."
Bà Đặng mở bài đăng đưa cho tôi xem.
[Tôi có một người bạn trai não yêu đương nhưng đẹp trai, thân hình chuẩn, lại giàu có, rất thích tôi, làm gì cũng nghe lời tôi nhưng tôi lại không có cảm giác gì với anh ấy, phải làm sao? ]
Phía dưới còn nhiều bình luận đa dạng.
[Có vẻ đau khổ nhưng thực ra đang khoe. ]
[Cô tồi lắm, được hưởng phúc thì cứ âm thầm vui đi. ]
[Làm sao? Chia tay đi, đưa số liên lạc của anh ấy cho tôi, để tôi giúp cô. ]
Tôi trả điện thoại lại cho bà, ngập ngừng nói: "Mẹ, mẹ có thể tránh xa cuộc sống của con một chút không?"
Bà Đặng nghe vậy có vẻ không vui, nhả ra mấy chữ: "Con thật là lỗi thời."
Tôi: ". . ."
Thức đêm học meme vẫn không thể đấu lại với cao thủ bẩm sinh như mẹ tôi.