Một Ván Mạt Chược Thắng Được Chồng Tương Lai

Chương 7



Ngay khi tôi không chịu nổi định lên tiếng ngắt lời, thì một đôi tay đã ôm lấy eo tôi.

"Đèn Lồng đang nóng lòng đi chơi với bạn, chúng ta đi trước nhé?"

Trần Nham đề phòng nhìn về phía Hạng Triệt, hỏi: "Vị này là. . . ?"

Hạng Triệt khẽ nhướng mắt nhìn anh ta, lạnh nhạt nói: "Xin chào, tôi là ba của Đèn Lồng, đồng thời cũng là vị hôn phu của Chiêu Chiêu."

"Vị hôn phu? !"

Tôi ngạc nhiên nhìn anh.

Sao anh lại tự thăng chức cho mình vậy?

Trần Nham đứng nguyên tại chỗ, vẫn ôm chút hy vọng dùng ánh mắt cầu xin tôi xác nhận.

Tôi nở một nụ cười lịch sự nhưng xa cách.

"Đúng vậy, anh ấy là vị hôn phu của tôi."

Vừa dứt lời, hàng mi của Hạng Triệt khẽ rung động, đôi mắt lấp lánh vài cái.

Cuối cùng Trần Nham cũng nhìn rõ tình hình, trao đổi vài câu xã giao rồi rời đi.

Tôi lập tức gỡ tay Hạng Triệt ra khỏi eo mình.

Anh sững người, sau đó mở miệng lên án: "Tống Trầm Chiêu, sao lần nào em cũng dùng xong rồi vứt vậy?"

"Tôi đâu có!"

Đèn Lồng không hiểu được bầu không khí giữa chúng tôi, chỉ liên tục thúc giục Hạng Triệt đi tiếp.

Hạng Triệt cúi xuống bế nó lên, vuốt ve đầu nó.

"Đừng vội, ba đang tính sổ với mẹ con đây. Con không được học theo mẹ con bỏ rơi người ta nhé."

"Hạng Triệt!" Tôi đón lấy Đèn Lồng từ tay anh, "Đừng dạy hư cún con!"

Tôi bế Đèn Lồng đi trước, Hạng Triệt đuổi theo.

Trong bụi cỏ vẫn còn sót lại chút tuyết chưa tan.

Theo dõi tui tại FB: Một Ổ Bánh Mòe để nhận được thông báo truyện mới sớm nhất nha!

Anh sánh vai cùng tôi, như thể vô tình nói mà cũng như đã suy nghĩ kỹ càng.

"Tống Trầm Chiêu, diễn xuất của anh không tốt đến vậy đâu."

Lúc đó, tôi cuối cùng cũng thừa nhận.

Tôi không thể thắng được anh.

09

Sau khi dắt chó đi dạo về, không khí căng thẳng giữa tôi và Hạng Triệt đã biến mất, thay vào đó là một bầu không khí khó tả.

Bà Đặng thấy tôi thậm chí không dám nhìn thẳng vào Hạng Triệt, từ tận đáy lòng tin rằng chúng tôi vừa đi trao đổi tình cảm.

Hạng Triệt lau chân cho Đèn Lồng xong, rất nhiệt tình đi vào bếp phụ giúp cha tôi.

Bà Đặng lại gần, cầm một nắm hạt dưa bắt đầu cắn.

"Đàn ông như Tiểu Triệt không phải đúng gu của con sao? Con được hưởng phúc như vậy, đương nhiên phải hợp thức hóa mối quan hệ của hai đứa."

Tôi nghe bà nói mà như bị sét đá-nh.

Không phải chứ.

Sao mẹ lại sành điệu quá vậy.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

"Mẹ, mẹ học những từ này ở đâu thế?"

"Học trên mạng đó, mẹ đăng một bài theo giọng điệu của con, xem thử người ta nói gì."

Bà Đặng mở bài đăng đưa cho tôi xem.

[Tôi có một người bạn trai não yêu đương nhưng đẹp trai, thân hình chuẩn, lại giàu có, rất thích tôi, làm gì cũng nghe lời tôi nhưng tôi lại không có cảm giác gì với anh ấy, phải làm sao? ]

Phía dưới còn nhiều bình luận đa dạng.

[Có vẻ đau khổ nhưng thực ra đang khoe. ]

[Cô tồi lắm, được hưởng phúc thì cứ âm thầm vui đi. ]

[Làm sao? Chia tay đi, đưa số liên lạc của anh ấy cho tôi, để tôi giúp cô. ]

Tôi trả điện thoại lại cho bà, ngập ngừng nói: "Mẹ, mẹ có thể tránh xa cuộc sống của con một chút không?"

Bà Đặng nghe vậy có vẻ không vui, nhả ra mấy chữ: "Con thật là lỗi thời."

Tôi: ". . ."

Thức đêm học meme vẫn không thể đấu lại với cao thủ bẩm sinh như mẹ tôi.

Hạng Triệt nấu mấy món, bà Đặng nếm thử đều khen ngon.

Ban đầu tôi tưởng bà đang nịnh Hạng Triệt, không ngờ hương vị thật sự rất ngon.

Bà Đặng ăn được hai miếng, lập tức mở điện thoại ra.

Tôi thấy rõ bà cập nhật bài đăng, còn thêm vào dòng "nấu ăn ngon".

Rõ ràng mẹ tôi đã trở thành người bảo vệ tình yêu cho tôi và Hạng Triệt rồi.

Tối hôm đó, khi Hạng Triệt đang tắm, Hạng Lê gọi video cho tôi.

"Giúp em hỏi Hạng Triệt xem anh ấy có định về nhà không với? Cha mẹ em giờ đã nghi ngờ đây là cái cớ để anh ấy không về nhà rồi."

Cô ấy vừa nói chuyện với tôi vừa đá-nh mạt chược.

"Chắc là anh ấy sẽ về trong vài ngày tới."

Không thể ở lại lâu hơn được nữa.

Ở thêm nữa cả nhà tôi sẽ bị lôi kéo mất.

Hạng Lê hoàn toàn không quan tâm đến anh, hỏi qua loa vài câu rồi chuyển camera về phía bài mạt chược.

Nhờ tôi chỉ đạo từ xa.

Tôi nhập tâm quá mức, hoàn toàn không để ý Hạng Triệt đã tắm xong.

Khi anh xuất hiện trong khung hình, tôi và Hạng Lê đều giật mình.

"Hạng Triệt! Sao anh lại ở trong phòng Chiêu Chiêu?"

Câu nói đó của cô ấy lập tức thu hút sự chú ý của tất cả mọi người bên kia màn hình.

Trong chớp mắt, màn hình xuất hiện vài khuôn mặt.

Hạng Triệt kiềm chế nụ cười, gọi vào điện thoại: "Cha mẹ."

Tôi có phần lúng túng, máy móc lên tiếng: "Chào bác trai bác gái."

"Tốt tốt tốt, hai đứa tốt là bọn ta cũng tốt. Vậy thôi nhé, hai đứa nói chuyện đi, bọn ta không làm phiền nữa."

Nói xong, bọn họ nhanh chóng cúp máy.

Tôi nắm chặt điện thoại, nhìn về phía thủ phạm: "Bác trai bác gái có phải đã hiểu lầm gì không?"


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com