Một Ván Mạt Chược Thắng Được Chồng Tương Lai
"Tiểu Triệt à, Chiêu Chiêu nhà chúng ta chưa từng yêu đương, duy nhất một mối tình thời đại học là hàng ngày viết thư cho một bạn qua thư."
Mấy chuyện đen tối này không nên nhắc đến.
Tôi vội vàng bước đến, ngồi xuống bên cạnh Hạng Triệt, cố gắng thu hút sự chú ý của mọi người.
Hạng Triệt nhìn tôi, nửa cười nửa không ý vị sâu xa nói: "Bạn qua thư?"
Không biết lúc đó tôi bị gì mà phát điên muốn phục hưng văn hóa, ngày nào cũng viết thư cho một người xa lạ.
Bây giờ thì hay rồi, ai ai cũng biết chuyện này.
"Không ngờ Chiêu Chiêu trước đây lãng mạn như vậy."
Tôi cảm thấy anh đang chế giễu tôi.
Nhưng nhìn ánh mắt anh lại không giống vậy.
Dường như lời nói của anh còn hàm ý gì đó.
Họ hàng sợ vì chuyện này mà chúng tôi cãi nhau, vội vàng chuyển chủ đề.
Họ càng nói, chủ đề càng lệch hướng.
"Tiểu Triệt à, các con định khi nào thì cưới?"
Hạng Triệt nói bừa: "Chiêu Chiêu bảo cô ấy lấy sự nghiệp làm trọng, tạm thời chưa vội, cháu đều nghe theo cô ấy."
"Vậy ít nhất cũng phải đính hôn chứ."
"Đính hôn à? Cũng được."
Được cái gì mà được!
Tôi thừa lúc họ không để ý, gửi cho Hạng Triệt một tin nhắn.
[Vừa phải thôi, đừng làm như thật vậy. ]
Hạng Triệt cầm điện thoại lên nhìn, giơ tay đá-nh chữ.
[Không phải cô bảo tôi về đối phó với bác trai bác gái sao? ]
[Tôi bảo anh đối phó! Không bảo anh thể hiện! ]
[Yên tâm, tôi biết chừng mực. ]
Theo dõi tui tại FB: Một Ổ Bánh Mòe để nhận được thông báo truyện mới sớm nhất nha!
Chị họ ghé qua xem được đoạn chat của tôi và anh, lắc đầu.
"Chiêu Chiêu à, em đấu không lại anh ta đâu, ngoan ngoãn đầu hàng đi."
08
Trong thời gian ngắn ngủi nửa ngày, Hạng Triệt đã trở thành ứng cử viên hoàn hảo cho vị trí con rể trong lòng các bác các dì của tôi.
Khi khen anh còn phải khen luôn tôi có con mắt tinh đời.
Dù không thể bắt lỗi Hạng Triệt được điểm nào.
Nhưng bà Đặng vẫn phát hiện ra điều gì đó không ổn.
"Chiêu Chiêu à, sao mẹ cảm thấy con với Tiểu Triệt không thân mật gì cả? Trông không giống người yêu."
Đừng cảm thấy nữa, mẹ ơi.
Càng cảm thấy con càng hoảng.
"Sao lại thế được ạ, mẹ." Tôi chối đây đẩy: "Tụi con chỉ là hơi ngại thôi ạ."
"Thật sao?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Rõ ràng bà Đặng vẫn không tin, trong lúc nguy cấp tôi một tay kéo lấy Hạng Triệt, khoác tay anh, dựa vào người anh.
"Vì trước mặt người lớn mà, nên tụi con đương nhiên phải kiềm chế một chút."
Đôi mắt sắc như chim ưng của bà Đặng nhìn chằm chằm tôi, như muốn nhìn thấu tôi vậy.
Tôi không có chỗ nào để trốn trước mặt bà ấy, đang sắp sụp đổ thì Hạng Triệt vươn tay ôm lấy vai tôi.
"Thưa dì, là lỗi của cháu, bình thường cháu quá dính Chiêu Chiêu, cô ấy bảo cháu về nhà phải chú ý một chút."
Hạng Triệt vừa nói vừa kéo tôi vào lòng, giọng điệu rất nghiêm túc.
Tôi ngẩng đầu nhìn thấy nụ cười nơi khóe môi anh, thất thần.
Mẹ Đặng thấy vậy, nghi ngờ tan đi phần lớn.
"Vậy à, vậy hai đứa cùng dắt Đèn Lồng đi dạo đi, ở bên nhau một chút."
Hạng Triệt gật đầu đồng ý, một tay dắt Đèn Lồng, một tay đan ngón tay với tôi.
Dưới ánh mắt hài lòng của mẹ Đặng, tôi và anh bước ra khỏi nhà.
Cửa vừa đóng lại, tôi liền muốn rút tay ra, nhưng không rút được.
Tôi nghi hoặc ngẩng đầu nhìn anh.
Anh nghiêm túc nói: "Chắc chắn dì sẽ lén quan sát chúng ta qua cửa sổ."
Tôi gật đầu, rồi giơ tay nắm của chúng tôi lên trước mặt anh: "Vậy tại sao trong thang máy chúng ta cũng phải nắm tay?"
Không biết có phải trong thang máy hơi bức bối không, mặt Hạng Triệt ửng đỏ.
"Tôi sợ phiền phức."
Miệng anh nói vậy, nhưng lực nắm tay lại dần dần tăng lên.
Tôi không tranh cãi với anh nữa, vì thang máy đã xuống tới tầng một.
Ra khỏi cửa tòa nhà, tôi nắm tay Hạng Triệt dựa vào lòng anh.
Hai người càng gần được bao nhiêu thì càng gần bấy nhiêu, tốt nhất là để bà Đặng nhìn thấy rõ ràng.
Đi được một đoạn, chắc chắn bà Đặng không nhìn thấy chúng tôi nữa, tôi lập tức kéo giãn khoảng cách với Hạng Triệt, đồng thời buông tay anh ra.
Trong mắt Hạng Triệt lóe lên một tia ảm đạm, rồi lập tức trở lại bình thường.
Đèn Lồng vì được ra ngoài chơi, vẫn rất hưng phấn.
Không còn người khác, tôi và Hạng Triệt nhìn nhau không nói gì, chỉ còn tiếng chó sủa.
Không chịu nổi bầu không khí ngượng ngùng, tôi đang định chủ động tìm chủ đề nói chuyện, thì nghe thấy có người gọi tên tôi từ phía sau.
Tôi quay đầu lại, phát hiện đó là bạn học cấp ba của tôi.
"Tống Trầm Chiêu, thật sự là cậu à."
Tôi nhìn chằm chằm vào khuôn mặt anh ta, mãi một lúc vẫn không nhớ ra tên.
Thấy vậy, anh ta chủ động giới thiệu: "Tôi là Trần Nham."
Cuối cùng tôi cũng nhớ ra.
Không chỉ nhớ ra con người anh ta.
Mà còn nhớ ra cả việc anh ta từng viết thư tỏ tình cho tôi.
Trần Nham không nhận ra vẻ bối rối của tôi, vẫn đang chìm đắm trong hồi ức về quá khứ.
Do được giáo dục tốt nên tôi đành phải kiên nhẫn lắng nghe.
Nhưng anh ta cứ nói mãi không dứt.
Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com