Mù Mặt Cũng Không Mù Anh

Chương 2:



Hồi mới vào lớp 10, tôi phát hiện ra anh Trần Lễ và tôi cùng đường về nhà. Vậy là tôi lấy đó làm cái cớ, ngày nào cũng rủ anh đi chung.

Anh không đồng ý, nhưng cũng chẳng từ chối.

Trước đây, tôi thường đợi đến khi hết người mới rời lớp, vì đông người tôi sẽ bị mù mặt.

Nhưng Trần Lễ thì luôn dọn đồ nhanh hơn tôi, đi trước tôi.

Để đi cùng anh, tôi đành tăng tốc, cố gắng bám sát phía sau. Vì nếu lạc mất, tôi sẽ không nhận ra anh nữa.

Nhưng mọi chuyện đâu dễ vậy.

Hôm đầu tiên đi cùng anh về, cầu thang đầy người – có người lên, có người xuống. Tôi nhìn một đám người gần như giống hệt nhau, bắt đầu thấy hoảng.

Không phải vì nhận không ra anh mà sợ, mà là cảm giác bao quanh bởi những gương mặt như nhau khiến tôi ngộp thở.

Tôi đứng im ở đầu cầu thang, không dám bước tiếp. Khi người phía trước ngày càng nhiều, tôi lùi lại một bước, giẫm lên một đôi giày trắng.

Tôi cúi xuống nhìn, rồi quay lại. Người đó không có điểm gì quá khác biệt với người khác, chỉ có nét mắt là có vẻ rõ ràng hơn.

“Giang Huệ Cẩm?”

Chỉ ba chữ đó, trong đầu tôi lập tức bật ra cái tên – Trần Lễ.

Tuy không nhớ rõ mặt anh, nhưng tôi khá nhạy với giọng nói.

Khi thấy người quen, tảng đá trong lòng tôi như được đặt xuống.

Mắt tôi đỏ hoe, tầm nhìn nhòe đi, tôi cúi đầu xuống, không muốn để anh thấy bộ dạng đáng thương của mình.

Anh nhìn tôi bối rối, giọng cũng có phần luống cuống.

“Đừng khóc mà.”

“Sao vậy? Em nói anh nghe đi.”

Nước mắt tôi rơi lã chã.

“Em bị mù mặt… Em không nhớ được gương mặt mọi người.”

“Trừ ba mẹ và bạn bè quen từ nhỏ, còn lại em đều không nhận ra.”



Khi anh dẫn một tân sinh viên đến ký túc xá, giới thiệu các lưu ý cho ngày nhập học, tôi bối rối buông tay áo anh ra.

Anh là tình nguyện viên, tôi không thể vì mình mà làm ảnh hưởng công việc của anh.

Anh dừng bước, quay lại nhìn tôi:

“Sao vậy, không nắm nữa à?”

Tôi cúi đầu, lí nhí:

“Em sợ làm anh mất tập trung.”

Anh liếc nhìn tôi, không nói gì, quay người đi tiếp về phía ký túc xá. Tôi đứng yên, chưa biết phải làm gì.

Lúc tôi quay lại khu che nắng, có ai đó vỗ vai tôi. Tôi quay sang, thấy một chàng trai mỉm cười, giọng trong trẻo, nhẹ nhàng:

“Chị là sinh viên khóa trên đúng không? Em không chắc lắm, tại nhìn chị còn trẻ hơn cả em.”

Tôi cười, không đáp lại.

“Em muốn đến khu ký túc xá nam A, chị có thể dẫn em đi được không?” 


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com