Sau khi Khương Mặc đi vào nhà vệ sinh, Đường Tu cũng ưỡn bụng đủng đỉnh đi vào bếp
Trong bếp đã có sẵn ngải cứu đã được rửa sạch, gạo nếp, thịt ba chỉ được cắt vuông vức nằm yên vị trong tủ lạnh, lòng đỏ trứng muối cũng được tách ra rồi đặt ngay ngắn trên mâm. Đường Tu định ngủ dậy sẽ bắt đầu gói bánh, nhưng Khương Mặc về bất ngờ, mà về như vậy thì chắc hẳn chưa ăn gì, nên anh định sẽ nấu cho cậu một tô mì trứng trước, để cậu ăn rồi nghỉ ngơi cho thoải mái.
Đường Tu đeo lên một chiếc tạp trắng trước người, vô tình áo ngủ của anh là màu đen, bởi vì thai đã lớn nên anh phải hơi tách chân ra mới đứng được, việc đó khiến anh cảm thấy mình như chim cánh cụt vậy.
Do bụng đã lớn nên việc nấu ăn không được thuận tiện cho lắm, nên anh đứng xa bếp một chút, cố cúi người xuống và nghiêng người về phía trước, một tay ôm lấy bụng phòng hờ đụng đứa nhỏ lên kệ bếp.
Anh dùng tư thế này để lột tỏi, cắt hành với xúc xích giăm bông, rửa sạch rau cải ngồng, sau đó bắt nồi lên bếp, cho chút dầu, bỏ tỏi băm và xúc xích giăm bông vào xào sơ, rồi thêm nước và đợi sôi, nêm chút muối và nước tương, cuối cùng là đậy nắp và nấu lửa nhỏ.
Anh dùng tay áo lau mồ hôi trên trán, đỡ lấy eo mình, ngửa chiếc cổ tái nhợt lên vì đau đớn, nhưng cũng không để tư thế đó lâu, anh lại quay sang bếp bên kia bắt đầu chiên trứng. Khi trứng chiên xong thì mì cũng đã sẵn sàng, anh tắt bếp múc mì ra, sau đó nấu tiếp món cải ngồng cho Khương Mặc.
Trước kia khi nấu cho Khương Mặc thì anh hay cho tất cả vào nồi, nhưng sau này khi biết Khương Mặc không thích ăn trứng với rau xanh nấu lâu, vì thế nên anh nấu mì riêng, chiên trứng và luộc rau riêng, cuối cùng sẽ để rau và trứng lên bề mặt tô mì, rồi rưới dầu lên để tất cả ngấm gia vị, hương thơm thoang thoảng bay ra, thường Khương Mặc hay nói mùi này thơm lắm.
Khương Mặc tắm xong không thấy Đường Tu đâu, nghe thấy trong bếp có tiếng động, ngó vào bếp thì thấy cô vợ nhỏ đang chần rau cho mình, tuy bụng Đường Tu nhìn có vẻ nhỏ, nhưng với kệ bếp thẳng như vậy thì đứng vẫn bị cấn, thế nên Đường Tu chỉ có thể khom lưng bảo vệ bụng, duỗi tay bỏ rau vào nồi.
Đứng từ xa nhìn thôi mà Khương Mặc đã thấy vất vả rồi, chưa nói đến việc lúc ôm lấy anh, anh giật mình nên hơi lảo đảo, toàn bộ trọng lượng đều dồn vào người cậu, tiếng thở hổn hển mang theo sự đau đớn và mệt mỏi.
"Trời ơi ông cố của em ơi...." – Khương Mặc ôm lấy Đường Tu than trời bên tai anh.
"Bỏng, bỏng." - Đường Tu cố hết sức giơ tay muốn tắt lửa, nhưng Khương Mặc duỗi tay tắt bếp nhanh hơn.
"Sao anh không nằm nghỉ đi, vào đây chi vậy?"
"Nấu mì trứng....Ăn rồi ngủ tiếp, úi...." – Eo Đường Tu đau không chịu được, nói chưa dứt lời đã rên nhẹ một tiếng.
"Anh coi anh kìa, không nghe lời chút nào hết." – Khương Mặc lại lập tức đau lòng, lập tức ôm người kia lên.
"A a a để anh xuống, anh tự đi được." - Bị chồng ôm như công chúa mà đi đi lại lại như vậy cả ngày, Đường Tu xấu hổ không chịu được, bèn cắn răng tát Khương Mặc một cái: "Em làm vậy con em nó méo luôn bây giờ."
Khương Mặc thấy hơi bực bội: "Anh mới đứng kiểu kia, eo cũng cong vòng xuống, con em chắc bị anh nắn thành quả dưa mất tiêu rồi."
"Em nói ai nắn con thành quả dưa ưm ----"
Đường Tu nói chưa hết câu đã bị Khương Mặc hôn đến mức không thở nổi, hôn đến khi cả người anh mềm nhũn trên ghế tựa mềm mới chịu ngừng, Đường Tu cảm thấy mình bị thiếu oxy não mất rồi, choáng váng nói: "Khương Mặc, anh thấy em không nên lúc nào cũng vậy."
Khương Mặc bưng tô mì của mình ra, nhìn Mèo Con của cậu như cái bánh mèo (*), ôm cái bụng tròn vo nho nhỏ của mình, vẻ mặt nghiêm túc muốn giảng đạo lý cho cậu, bèn cảm thấy khá là buồn cười: "Em không thể làm sao?"
Đường Tu bị hơi cứng họng, vành tai khẽ ửng đỏ: "Khi anh đang bèn chuyện nghiêm túc với em thì em không được....hôn tới hôn lui."
Khương Mặc hút một đũa mì, nhướng mày nói: "Có chuyện gì nghiêm túc hơn chuyện hôn chồng mình hả?"
"....Có cũng không nói với em." - Mặt Đường Tu đỏ lên, xoa xoa cái bụng tròn vo của mình, nhỏ giọng nói với đứa nhỏ còn đang bơi trong bụng: "Đừng nghe ba con nói bậy."
Khương Mặc cười hắc hắc, ăn một đũa mì thật to, cậu mê mì Đường Tu làm nhất, lúc đói chắc chắn có thể ăn hết hai nồi.
"Em ăn chậm lại chút, có ai giành với em đâu." - Đường Tu vừa xoa bụng vừa dở khóc dở cười.
Khương Mặc "Ừm" cho có lệ.
Đường Tu ngồi bên cạnh, hỏi vài câu về tình hình công tác vừa rồi, chuyện vui lẫn chuyện buồn trong chuyến công tác đó, Khương Mặc đang ngồi nói chuyện thì bỗng nhưng không thấy Đường Tu nói tiếng nào, ngẩng đầu lên thì thấy anh mệt đến mức nghiêng đầu ngủ quên trên ghế, tay còn để trên bụng, sắc mặt nhợt nhạt, hơi thở chậm chạp mệt mỏi.
Khương Mặc ăn nhanh hơn rồi ôm lấy người đã ngủ lên sofa, cậu nghi ngờ lúc cậu đi công tác anh ngủ ở nhà không ngon, vì bây giờ anh ngủ mê mệt, cho dù cậu có bế anh đi qua đi lại, lấy máy thở oxy đeo lên cho anh, cử động nhiều vậy mà anh không hề tỉnh.
Khương Mặc nửa quỳ trên sofa, đau lòng mà xoa đầu anh một cách nhẹ nhàng đầy yêu thương, để anh ngủ thêm yên ổn.
Cho đến khi sắc mặt Đường Tu đỡ hơn, hơi thở cũng đều đặn, Khương Mặc mới ra sau bếp đem hết ngải cứu, gạo nếp, thịt ba chỉ, lòng đỏ trứng muối dọn ra, tìm chỗ trống trải bên sofa rồi ngồi gói bánh.
Do cậu cảm nhận được nếu cậu không gói, Đường Tu sẽ lê cái bụng to đùng của anh mà ngồi hì hục gói bánh. Cậu không dám để Đường Tu ở trong phòng ngủ một mình, sợ anh lại gặp ác mộng, nếu thức dậy mà không thấy cậu thì sẽ kinh hãi lo sợ, nên cậu dứt khoát để anh trong tầm mắt của mình, có khóc thì ôm ôm dỗ dỗ mấy cái, như vậy mới yên tâm.
Lúc Khương Mặc gói chặt chẽ được hơn phân nửa, Đường Tu có hơi ngủ không yên, khẽ rên rỉ nhè nhẹ do khó chịu, ôm bụng trằn trọc vài lần, cannula mũi để thở oxy cũng tuột ra, Khương Mặc vội vàng rửa tay sạch, rồi lại xem tình hình Đường Tu thế nào.
Chắc là đứa nhỏ quậy quá rồi, nằm nghiêng thì nó biểu tình muốn nằm thẳng, còn lúc nằm thẳng thì lại muốn làm cá chép lộn nhào, quấy mãi không yên.
Đường Tu vốn dĩ chịu không nổi độ nghịch đó, trở mình vài lần đã ướt đẫm mồ hôi, đến gối cũng ướt, cho dù mệt đến đâu thì cũng phải mở mắt bừng tỉnh.
Khương Mặc dùng khăn lông ấm lau mồ hôi cho anh, còn xoa bụng anh không ngừng, muốn trấn an đứa nhỏ trong bụng để nó bớt nghịch ngợm nhưng hiệu quả chẳng đáng là bao, Đường Tu vẫn khó chịu đến nổi môi trắng bệch, eo anh không trụ được, mỗi lúc đứa nhỏ động là anh đều cảm thấy thắt lưng mình như bị xé rách.
"Sao mà động mạnh thế....Không ổn thì mình đi bệnh viện đi anh?" – Khương Mặc cảm thấy mỗi lần đứa nhỏ nhào lộn trong đó là Đường Tu lại run rẩy, tuy anh đã cố chịu đựng để không biểu lộ ra ngoài, nhưng sắc mặt vẫn vô thức kém đi, lòng bàn tay cũng ướt đẫm mồ hôi.
"Đi bệnh viện cũng....vô ích à,....lúc này....nó chỉ đang nghịch ngợm thôi." – Đường Tu nói ngắt quãng, bỗng nhiên đứa nhóc đột ngột đạp một phát tàn nhẫn ở xương cùng, anh đau đến mức suýt kêu lên, nhưng lại kiềm nó đi, chỉ ôm lấy cổ Khương Mặc, một câu cũng không nói.
"Sao vậy anh? Có phải khó chịu lắm không? Muốn nôn ra hả?" – Sắc mặt Khương Mặc cũng muốn trắng theo vì nhìn thấy Đường Tu vất vả quá mức tưởng tượng ---- cậu thẩm chí cảm thấy anh có thể sắp sinh non không, nếu không thì cũng không đau đến mức độ này.
Đường Tu chỉ yếu ớt lắc đầu, vùi mặt vào cổ Khương Mặc, lẩm bẩm: "Ôm anh xíu đi em...."
"Ừm anh." – Khương Mặc hôn hôn lên mái tóc ướt đẫm của anh: "Lên giường nằm nha anh, sofa hơi nhỏ."
Đường Tu khó chịu đến nổi không động đậy được, Khương Mặc nói hồi lâu anh mới lắc đầu đáp trả, giọng mũi nghẹn ngào: "Khó chịu...Ôm anh xíu đi...."
"Ừm, ôm một xíu đây." – Khương Mặc thở dài, cởi dép nằm lên sofa, ôm Đường Tu vào lòng mình.
Cậu tưởng có thể ôm chặt Đường Tu vào lòng, nhưng cái bụng tám tháng đang nổi loạn ở giữa nên ôm hẳn Đường Tu vào là không thể, cậu hỏi thử Đường Tu là có muốn ôm từ sau không nhưng Đường Tu không chịu, cứ ôm lấy cổ cậu không buông.
"Ôm phía sau thì anh sẽ thoải mái hơn mà, bảo bối của em."
"Không cần."
"Em đảm bảo không đi đâu hết, ôm anh hoài thôi."
"Không cần mà...." – Đường Tu lắc đầu, giọng nói nghẹn ngào xen lẫn uất ức đang rưn rứt trong lòng Khương Mặc, hẳn là đang khóc rồi.
"Được rồi, được rồi mà, không muốn thì không muốn nè." – Khương Mặc cảm thấy não mình cũng muốn úng nước theo rồi, người có thai nói kiểu gì cũng đúng hết. Đường Tu không muốn cậu ôm từ phía sau vì trước kia khi ngủ mỗi lần như vậy cậu đều lẳng lặng rời đi, điều này khiến cho tư thế này tạo cảm giác không an toàn cho anh.
Khương Mặc chỉ có thể ngả người ra sau và uốn cong chân, tạo thành một hình tam giác vừa vặn ôm láy bụng Đường Tu, đầu gối chạm vào phần đáy bụng thì chỉ cảm nhận được đứa nhỏ đang quậy phá trong đó, hẳn chắc không thua gì Tôn Ngộ Không đại náo thiên cung đâu. Cậu vừa ôm lấy Đường Tu, vừa mát xa bụng và eo anh, Đường Tu thì ngả vào lòng cậu, nhịp thở nặng nhọc, xen lẫn tiếng than thở nho nhỏ, có lẽ anh vẫn đang khó chịu như cũ, khiến cậu vừa đau lòng vừa bất lực, không nhịn được mà suy nghĩ miên man.
Lúc Đường Tu chưa mang thai thì eo đã nhỏ mà khung chậu đã hẹp rồi, lúc kết hôn khách khứa còn không nhìn ra anh đã mang thai năm tháng, hiện giờ bụng thì căng tròn nhưng eo và mông vẫn căng như cũ, Khương Mặc lo đứa nhỏ này khó có thể sinh thường thuận lợi.
Cứ nghĩ miên man như vậy, đứa nhỏ trong bụng Đường Tu cũng dần yên tĩnh lại, nó không còn náo loạn trong đó nữa, ba cũng không khó chịu như vậy nữa, nhịp thở đã trở nên đều đặn, sắc mặt cũng dễ chịu hơn nhiều.
Đường Tu không biết Khương Mặc vừa suy nghĩ cái gì, vẫn luôn ỷ lại và cuộn tròn trong lòng cậu, chờ cơn quậy của đứa nhỏ qua, anh nửa tỉnh nửa mê lẩm bẩm nói: "Anh mới thấy....Em đang gói bánh bá trạng...."
"Vậy à anh." – Khương Mặc lau mồ hôi cho anh, nhẹ giọng đáp lại.
Đường Tu cười khẽ hai tiếng.
"Sao cười vậy bảo bối?" – Hai tiếng cười này của anh như cào nhẹ vào lòng cậu, Khương Mặc nhịn không được mà cúi đầu hôn anh.
Đường Tu đang trong ranh giới giấc mơ, như đang nói mớ, hoặc cũng như đang trả lời cho cậu trong cuộc nói chuyện phiếm này, cho nên anh không đáp lại nụ hôn của Khương Mặc, chỉ nhỏ giọng hừ hừ, vuốt mèo nhẹ nhàng sờ lên cổ cậu, khẽ miết nhẹ nhàng ở dái tai.
Bởi vì động tác miết này không có sức gì nên Khương Mặc chỉ cảm thấy ngứa ngứa, nhịn không được mà khẽ cười: "Rốt cuộc em đã làm gì vậy ông thần của em ơi."
"Chó...."
"Hả?"
Đường Tu lại cười khanh khách, lẩm bẩm lộn xộn: "Chó cũng biết ngồi gói bánh...."
"Hả." – Khương Mặc trầm mặt nửa giây rồi lập tức tiếp nhận việc bị vợ mình kêu là chó ----- Nhưng mà có kêu là heo cậu cũng chịu, một bé mèo con đáng yêu xin đẹp như vậy, muốn cái gì sao mà từ chối được.
"Chó cũng có nhiều chuyện để nói lắm, để anh từ từ đào xới nha." – Khương Mặc kiêu ngạo nói.
"Ừm....Hứa nha." – Đường Tu mơ hồ nói, rồi chìm hẳn vào giấc ngủ, ngón tay nhẹ nhàng cào trên lỗ tai cậu, sau đó mềm mại rũ xuống bất động.
Khương Mặc càng ôm càng thích, hôn chỗ này một cái rồi chỗ kia một cái, xém nữa làm người ta tỉnh lại, mới thoả mãn ôm lấy người đó cùng chìm vào giấc ngủ sâu.