Ngoại truyện này sẽ giúp chúng ta trả lời 2 câu hỏi của gia đình nhỏ nhà Khương:
1. Biệt danh "Chó Đen" từ đâu mà có?
2. Sao mà Lạc Lạc lại không có em?
(P/s: Chương dưới có đề cập đến việc có kỹ thuật khiến công có thể mang thai)
-----
[Biệt danh "Chó Đen"]
Khương Lạc Lạc năm nay ba tuổi, ngoài đồ ăn ngon ra thì trong đầu cậu còn có ba. Nhưng cậu lại không giống những bạn khác, cậu có 2 người ba.
Ngày kia, khi đang nhai bánh quy chóp chép, cậu đã hỏi cô bạn bên cạnh: "Dưa Dưa, cậu có phải cũng có hai người ba không?"
Cô bé thắt hai bím tóc nói: "Tớ tên Quả Quả mà."
"Nồi Nồi." (*) – Khương Lạc Lạc cố gắng sửa lại cho đúng.
(*): "Quả" và "Nồi" có cách đọc na ná nhau.
Cô bé nhìn cậu bạn đẹp trai nhất cái lớp mẫu giáo này, rồi chớp chớp mắt: "Đúng rồi, tớ cũng có hai người ba."
"Cậu đều gọi họ là ba hết hả?"
"Đúng rồi á."
Khương Lạc Lạc mút ngón tay đầy vụn bánh quy của mình: "Vậy là, nếu cậu muốn gọi ba này, nhưng ba kia mới là người quay lại, lại phát hiện người cậu gọi không phải là ông ấy, vậy người ba đó sẽ rất buồn đúng không?"
Quả Quả cố gắng nghiền ngẫm câu này, sau đó lại gãi gãi đầu mình: "Nghe không hiểu."
"Được rồi, tới giờ học rồi." – Khương Lạc Lạc cười tủm tỉm đưa cho Quả Quả một túi bánh quy nhỏ: "Cho cậu nè Dưa Dưa! Cảm ơn cậu trả lời cho tớ nha!"
Quả Quả nhận lấy bịch bánh quy, bĩu môi thì thầm: "Tên tớ là Quả Quả mà."
----
Khương Lạc Lạc mở sách giáo khoa của mình ra, cậu nhớ rõ hôm qua là dạy về màu sắc, còn hôm nay là về động vật.
Trang cuối dạy về màu sắc là màu đen, còn trang đầu tiên về chủ đề động vật là một bé cún đáng yêu dễ mến.
"Chó còn có tên gọi khác là gì? Có bạn nào biết không?" – Giáo viên trên bục giảng dịu dàng hỏi.
Khương Lạc Lạc đang giấu nửa cái mặt xuống hộc bàn, ăn vụn bánh quy.
"Dạ con biết!" – Lớp trưởng nhanh nhảu đứng lên: "Là cún ạ."
"Đúng rồi! Lớp trưởng giỏi quá!"
Khương Lạc Lạc lại lấy trong balô ra một hộp sữa bò Vượng Tử, vừa hút trộm dưới bàn vừa nhìn cô ghi từng nét từng nét chữ "Khuyển (cún)" lên bảng, lại thấy cái nét này hơi quen quen.
"Thì ra cún là chó nha, Lạc Lạc, cậu nhớ kỹ chưa?" – Quả Quả rung đùi đắc ý hỏi Khương Lạc Lạc.
Khương Lạc Lạc nhìn giáo viên viết chữ "Khuyển" trên bảng, sau đó cúi đầu nhìn chữ "Hắc (đen)" ở trang trước trong sách giáo khoa, rồi trừng lớn đôi mắt như ngộ ra điều gì đó: "Tớ biết rồi! Là cha! (*)"
(*): Theo mình biết là tác giả chơi chữ chỗ này. Tên Khương Mặc là 薑默, từ 默 (Mặc) có sự kết hợp từ hai chữ Khuyển (犬) và Hắc (黑). Có gì sai sót mọi người góp ý nha ^^.
Giáo viên nhìn lại thì thấy lại là nhóc nít quỷ chuyên gây sự trong lớp, vừa giận lại vừa buồn cười nói: "Lạc Lạc, con đang nói gì vậy? Lớp mình đang nói về chó, có nhắc gì đến cha con đâu?"
Khương Lạc Lạc nói dõng dạc bằng giọng non nớt của mình, trên mép còn dính sữa lẫn vụn bánh quy: "Là cha Chó Đen của con!"
-----
"Hắc xì!" – Khương Mặc đang xem báo cáo thường niên của công ty thì hắt hơi một cái.
Đường Tu đang gối vào đùi cậu ngủ bị cái hắt hơi này làm tỉnh giấc, tuy mở mắt không lên nhưng choáng tay sang ôm lấy eo Khương Mặc, mơ hồ hỏi: "Sao vậy? Cảm chưa hết hả?"
"Không phải, chỉ hơi hơi ngứa mũi xíu." – Khương Mặc vội vàng sờ trán Đường Tu và đắp lại tấm chăn bị lộn xộn cho anh: "Không có gì hết, ngủ tiếp đi anh."
Đường Tu cọ cọ trong lồng ngực Khương Mặc, mắt nửa nhắm nửa mở, lầm bầm: "Có phải sắp đến giờ tan học của Lạc Lạc đúng không?"
Khương Mặc nhìn qua đồng hồ đang treo trên tường: "Ờ ha, để em đi đón con về."
"Anh đi nữa" – Đường Tu ngáp một cái, được Khương Mặc dìu dậy.
"Từ từ thôi anh, đừng vội." – Khương Mặc sờ thử tay Đường Tu, thấy nó đang rất lạnh, dù có đắp trong chăn cũng không có tác dụng mấy, đau lòng mà xoa xoa hai cái: "Choáng hả anh? Không thì anh ở nhà ngủ thêm chút nữa đi."
Đường Tu vẫn chưa tỉnh hẳn, nhỏ giọng càu nhàu: "Lại bỏ rơi anh nữa."
"Không đúng, không đúng, em sai rồi, bảo bối của em." – Khương Mặc chạy thật nhanh lại ôm người ta hai cái thật chặt: "Để em lấy đồ cho anh."
-----
Khương Lạc Lạc có làn da trắng nõn, cộng thêm đang khoác một cái áo bông dày màu trắng, thế nên lúc từ trong đám trẻ lao ra nhìn như một cục bột được gói bởi quả bóng tuyết.
"Ba ơi!" – Khương Lạc Lạc nhìn thấy Đường Tu, đôi chân ngắn cũn lao nhanh tới, vút nhanh đến độ giày dép bay lung tung.
"Chậm lại xíu nào con yêu!" – Đường Tu dở khóc dở cười, lúc cục bột lao đến anh, nếu không có Khương Mặc đỡ từ phía sau chắc anh ngã mất.
"Ba ơi! Ba à! Người ba xinh đẹp của con ơi!" – Khương Lạc Lạc quàng lấy cổ Đường Tu, hôn chóc chóc chụt chụt lên mặt Đường Tu, rồi rúc vào cổ anh ủi ủi.
Khương Mặc theo thói quen cũng sáp lại, không lường được Khương Lạc Lạc túm lấy một nhúm tóc mai của cậu, nghiêng đầu cười tủm tỉm nói: "Cha Chó Đen!"
"....Hả?" – Khương Mặc bị giật tóc mai đau điếng, còn tưởng mình nghe nhầm cái gì đó: "Nhóc con, con nói cha hả?"
"Dạ đúng! Cha Chó Đen!" – Khương Lạc Lạc tỳ người lên vai Đường Tu, một tay nắm tóc mai Khương Mặc, cố rướn lại gần cậu rồi cụng vào trán cậu một cái: "Một người cha Chó Đen siêu đẹp trai của con!"
Khương Mặc lẫn Đường Tu đều bật cười thành tiếng.
"Lại đây, ba con eo không khoẻ, để cha Chó Đen ôm này." – Khương Mặc vươn tay ẵm cục bột nặng trịch, tiếp nhận biệt danh rất nhanh: "Ai dạy con tên này, hửm?"
"Là do con tự suy nghĩ đó!" – Khương Lạc Lạc vô cùng tự hào nói: "Có phải ngầu lắm không cha? Hôm nay cô giáo dạy cho con biết có một loài chó đen siêu siêu bự, lớn lên cực đẹp cực ngầu, còn có thể giúp chú cảnh sát phá án nữa!"
Đường Tu hỏi xoáy nhóc: "Thế bạn chó đó đẹp hay cha Chó Đen của con đẹp nè?"
"Không ai đọ được cha Chó Đen của con hết!" – Khương Lạc Lạc nói bằng giọng hùng hồn: "Cha Chó Đen của con đẹp trai nhất!"
-----
[Em gái đáng yêu]
Khương Lạc Lạc năm nay bốn tuổi, mới lên lớp chồi, được sắp đổi sang lớp mới, nhưng cu cậu không lạ chỗ mà lại thích ứng rất nhanh, mỗi ngày đi học như một mặt trời nhỏ, tan học về là nhóc lại nói ríu rít liên tục trên bàn cơm, kể cho hai ba nghe hết chuyện này đến chuyện kia.
Khương Mặc nghe rất thích thú, không nhịn được hỏi nhỏ: "Nhóc con, con nói ở nhà trẻ con là đứa đẹp trai nhất, vậy có em gái nào theo con chưa?"
Đường Tu lập tức bụp một phát vào trán Khương Mặc.
Khương Mặc mếu máo trong sự uất ức vô cùng: "Sao anh đánh em ~"
"Nói năng không đứng đắn." – Đường Tu trừng mắt nhìn cậu.
"Em nói chuyện chính sự mà, hiện tại tỉ lệ nam nữ đang mất cân bằng cực nghiêm trọng, nên phải tính chuyện từ nhỏ mới ổn." – Khương Mặc gắp cho Khương Lạc Lạc một miếng sườn chua ngọt, chưa từ bỏ ý định mà tiếp tục truy nhóc tới cùng: "Có không? ~"
"Đừng cho con nó ăn nhiều sườn heo chua ngọt!" – Đường Tu đang bận lột tôm, không tiện ra tay, lập tức tung chân đá Khương Mặc một cú.
Còn Khương Lạc Lạc thì lo ngồi xoè tay đếm: "Có, mà nhiều quá con không đếm hết được! Nhiều giống những ngôi sao nhỏ vậy! Mấy bạn nữ xinh đẹp lấp la lấp lánh!"
"Nhiều vậy sao?" – Khương Mặc trợn tròn hai mắt, nắm tay bàn tay bụ bẫm của cu cậu: "Nhóc con à, để cha nói cho con nha, nhiều em gái xinh đẹp như vậy, nhưng con không thể lấy hết được nha, chỉ được chọn người con thích nhất thôi, hiểu không?"
Câu này không xấu, bàn chân Đường Tu định tung ra nhưng giờ hạ xuống.
"Dạ" – Khương Lạc Lạc gật mạnh đầu.
Thừa dịp Đường Tu vào bếp lấy canh, Khương Mặc tiến lại Khương Lạc Lạc nhỏ giọng nói: "Nhóc con, cha Chó Đen của con sẽ sinh thêm cho con một em gái đáng yêu nữa con chịu không? Em gái đó sẽ là người đáng yêu nhất thế giới, mà con lại là người anh thân thiết nhất của em ấy."
Khương Lạc Lạc chớp chớp mắt, ngơ ngác nhìn Khương Mặc chốc lát, đôi mắt ngấn nước mở to ra, mũi nhăn tít lại, mặt mũi đẹp đẽ của cu cậu dần mếu máo, sau đó ngẩng đầu oà khóc: "Oa----!!!"
Đường Tu để vội tô canh lên bàn, ẵm con lên nhẹ nhàng dỗ dành: "Không sao hết, không sao hết, con yêu đừng khóc, cha Chó Đen không cố ý đâu, đừng khóc nha con."
Sau đó anh quay sang dùng khẩu hình với Khương Mặc: "Em nói cái gì với nó vậy?"
Khương Mặc đâu dám nói chuyện này ra, Đường Tu rất kiên quyết không cho cậu mang thai sinh con, nếu cậu nói ra, coi chừng cả lớn cả nhỏ đều khóc hết mất.
Cậu cảm thấy hơi tiếc nếu không có con gái. Đường Tu thì không thể sinh được nữa, sau khi sinh Lạc Lạc xong, do có quá nhiều di chứng, lại thường xuyên đau bụng và ra huyết, khó có thể chữa khỏi nên bác sĩ đã cắt tử cung đi. Hiện giờ đã có thuốc giúp "người chồng" có thể sinh con, lúc mới ra Khương Mặc đã muốn mon men thử mà nói với Đường Tu, kết quả là Đường Tu giận cậu hết một tháng.
Vì vậy cậu chỉ có thể cười ngượng ngùng.
Đường Tu bất đắc dĩ mà tiếp tục dỗ con.
Khương Lạc Lạc dựa vào vai ba khóc đứt ruột đứt gan, nước mắt nước mũi thấm ướt bả vai ba, một hồi cảm xúc ổn định rồi lại muốn vòng tay qua cha Chó Đen ôm.
Khương Mặc vội vàng ẵm cậu nhóc đang khóc đến mặt mũi nhăn nheo lại và ôm vào lòng, xót ruột mà hôn nhóc hai cái: "Xin lỗi nha con yêu, cha Chó Đen nói sai rồi, không khóc, không khóc nè."
Cậu nghĩ chắc con không muốn có em có thể là do sợ sau này hai ba không thương mình nữa, không nghĩ tới Khương Lạc Lạc lại cảm thấy ấm ức đau lòng cho cha mà cắn ngón tay ngắn cũn của mình, nghèn nghẹn nói: "Muốn em."
Đường Tu cầm khăn giấy kê sát mũi nhóc: "Xì mũi đi con."
Khương Lạc Lạc nghe lời ba, ngoan ngoãn xì hết nước mũi ra.
"Em gái gì?" – Đường Tu nhìn Khương Mặc đang run rẩy, trong lòng nhận ra điều gì đó, giọng nói hơi đanh lại.
"Muốn em." – Khương Lạc Lạc mếu môi như muốn khóc nữa: "Nhưng sinh em thì đau lắm, ba Chó Đen sẽ chết đó, hu hu hu..."
Đường Tu im lặng ngước nhìn Khương Mặc, hai mắt ửng đỏ.
"Không, không, không phải." – Khương Mặc hoảng loạn trong lòng: "Không chết được đâu, dễ gì mà chết được? Với lại chưa chắc đã mang thai được đâu."
"Chết mà! Chị Tiểu Mai khi sinh em gái xong là chết, chị chảy máu rất rất nhiều!" – Nước mắt Khương Lạc Lạc bắt đầu rơi lã chã.
Chị Tiểu Mai là một nữ phụ bị thảm trong phim tình cảm drama "Trời xanh không có mắt" dài 150 tập, cả đời ốm yếu bệnh tật rồi hứng chịu đủ loại lăng mạ và sỉ vả, cuối cùng do khó sinh nên sau khi sinh được một bé gái đã rời xa nhân thế.
Lúc này Khương Mặc có hơi hối hận khi rủ con xem cái bộ phim máu chó này rồi.
"Được rồi, được rồi, cha Chó Đen của con không sinh nữa, con đừng khóc nha." – Khương Mặc ngoan ngoãn dỗ đứa nhỏ đang vùi đầu vào ngực khóc mếu máo không ngừng này, tự dọn cục đá do chính mình bày ra.
Đường Tu im lặng ăn cơm, vẫn không nói câu nào, Khương Mặc dỗ con nín xong, cậu ngẩng đầu thì thấy có giọt nước mắt đang đính trên đôi mi chồng mình.
Khương Mặc nhẹ giọng gọi: "A Tu...."
"Anh đi rửa chén." – Đường Tu cúi đầu vội vã đứng dậy.
Khương Mặc vội vàng đuổi theo vào phòng bếp, không nói lời nào mà ôm chầm lấy người trước mặt, hôn không ngừng lên đôi mắt đang đẫm lệ, vừa hôn vừa nói lời xin lỗi.
Đường Tu mặc cậu vừa ôm vừa dỗ dành một hồi, nghẹn ngào nói với đôi mắt ửng đỏ: "Trước kia anh thường mơ thấy ác mộng, mơ thấy em uống loại thuốc kia, rồi nằm ở phòng mổ với cả người đẫm máu."
Khương Mặc càng ôm anh chặt thêm, cảm nhận được cơ thể đang run rẩy lẫn nhịp tim đập loạn xạ của của người kia: "Xin lỗi anh A Tu, em sai rồi, em thật sự sai rồi."
"Anh cảm thấy như bây giờ rất hạnh phúc, anh không thấy thiếu gì cả." – Đường Tu ôm chầm Khương Mặc, lẩm bẩm nói: "Anh chỉ hy vọng em và Lạc Lạc đều bình bình an an, những cái khác anh đều có thể từ bỏ."
"Em biết rồi, sau này em sẽ không nhắc đến chuyện này nữa, em hứa với anh." – Khương Mặc đau lòng xoa dịu cảm xúc cho Mèo Con, nhẹ nhàng xoa tấm lưng gầy gò của anh từng chút từng chút.
Đường Tu ngước lên, nhón chân hôn lên đôi môi Khương Mặc.
Khương Mặc cúi người xuống, hôn lấy đôi môi tái nhợt lạnh lẽo của anh, đầu lưỡi vừa chạm nhau, Đường Tu không nhịn được kêu nhẹ một tiếng, hai chân như muốn nhũn ra.
Dưới bụng Khương Mặc nóng lên, không cam lòng liếm trong miệng anh một cái, rồi trực tiếp bế người lên.
Lúc đi ngang qua bàn ăn, Khương Lạc Lạc đang mang một cái yếm vàng, tay đang mút sốt sườn xào chua ngọt, mắt tròn xoe nhìn bọn họ: "Cha Chó Đen ơi, ba không khoẻ hả cha?"
"Không phải." – Khương Mặc thở gấp nói: "Cha Chó Đen với ba có chuyện cần xử lý, con cứ ngoan ngoãn ngồi ăn cơm nha."
"Dạ, cha yên tâm." – Khương Lạc Lạc nhìn cha Chó Đen ôm ba vọt vào phòng ngủ, lòng tràn đầy lo lắng, cửa bị chân đá đóng lại, không khỏi thở dài: "Gấp gáp quá!"
Sau đó nhóc nhìn sang dĩa sườn xào chua ngọt đầy ắp trên bàn, quên bẵng đi nỗi buồn vừa rồi: "Quá đã! Đống này là của mình hết!"