Lúc Đường Tu chạy ra khỏi thuỷ lao, anh nhận thấy không biết tuyết đã rơi lúc nào, tụ lại trên mặt đất một tầng dày.
Đây là tuyết đầu mùa của năm nay, lạnh thấu xương thịt.
Do tuyết trên đất quá dày, Đường Tu không biết được thảm tuyết nó sâu bao nhiêu, chân trái thì đau đớn không có sức, nhiều lúc không chống đỡ nổi mà quỳ rạp trên nền tuyết trắng, chỗ đầu gối bị đánh thương lại rỉ máu, hoà với máu chảy từ cơ thể anh xuống đọng lại trên tuyết, sau đó lại bị đợt tuyết mới bao trùm.
Nhưng anh mặc kệ điều này, anh chỉ nhớ rõ lời Hứa Sâm nói, cứ đi về hướng Đông, về hướng Đông là sẽ tìm thấy Khương Mặc.
Anh không dám cầu xin Khương Mặc tha thứ, nhưng hy vọng cậu có thể cứu con mình, ảnh chỉ đem con đưa cho cậu, sau đó anh sẽ lập tức rời đi.
Bé gái của bọn anh, chỉ mới trong bụng được 7 tháng, còn quá nhỏ và quá yếu, lúc mới sinh còn oà khóc giãy giụa, nhưng giờ đã nằm im bất động trong ngực anh.
Bé con quá nhỏ, ngoài trời thì quá lạnh, nếu không được chữa trị kịp thời, nó sẽ không thể chịu đựng nổi.
Đường Tu không nhớ rõ mình đã quỳ rạp trên tuyết bao nhiêu lần, cũng không biết mình đã lao đảo bước đi trong bao lâu để cuối cùng cũng có thể nhìn thấy ánh đèn cùng đoàn xe phía trước.
Anh cố gắng mấp máy đôi môi trắng bệch của mình, muốn gọi tên Khương Mặc, lại thấy miệng mình chỉ có vài bọng máu trào ra xen lẫn với mùi tanh thoang thoảng, không thể thốt ra một tiếng rõ lời.
Anh không còn cách nào khác nữa, chỉ biết phải liều mạng chạy về phía trước, cố chạy đến chiếc xe cuối cùng trong đoàn, anh nhìn thấy một chiếc nữa chạy phía trước, thấy Khương Mặc mở cửa sổ xe để dập điếu thuốc.
"A...." – Anh cố gắng há to miệng, nhưng chỉ có thể thốt ra những tiếng ê a vô nghĩa như cũ.
Khương Mặc từ từ thôi em, đợi anh nữa.
Cứu, cứu Tiểu Đường đi.
Nếu em không muốn con bé thì có thể giao nó cho ba anh, nhưng hiện giờ anh chỉ xin em cứu nó.
Anh muốn gọi nhưng gọi không được, muốn cứ tiếp tục chạy về phía trước như thế, nhưng lại bị một vệ sĩ mặc đồ đen chặn lại.
"Anh làm gì! Từ đâu ra!" – Vệ sĩ gắt gao tóm lấy anh không cho anh đi về phía trước.
"A.....A....." - Ánh mắt tan rã của anh không ngừng chảy ra nước mắt, xoẹt qua khuôn mặt khuôn ráo yếu ớt là một cơn gió lạnh. Thân thể nho nhỏ vốn dĩ đang ấm áp trong lồng ngực bắt đầu lạnh đi, anh gần như điên cuồng tuyệt vọng mà khóc lóc thở gấp, nói không nên lời, sức lực cũng không đọ lại vệ sĩ cao lớn, chỉ có thể chỉ chỉ vào trong tấm chăn trong ngực, sau đó quỳ trên mặt đất, không ngừng dập đầu với vệ sĩ.
Khương Mặc thấy động tĩnh lạ phía sau, quay đầu hỏi người bên cạnh: "Phía sau xảy ra chuyện gì vậy?"
"Hình như có một tên điên bị câm tới phá." "Tên điên bị câm à?" - Khương Mặc đặt tay trước tay vịn xe, nhíu mày nhìn hiện trường hỗn loạn bên kia, nhấc chân tính bước xuống.
Trong xe bỗng nhiên truyền đến giọng nói hưng phấn của Nhị Hắc: "Anh Mặc, anh Mặc, bác sĩ nói cậu Khương nhỏ tỉnh rồi!"
Khương Mặc lảo đảo dưới chân một cái, lập tức quay lạị ngồi trong xe đóng cửa lại, run giọng nói: "Lái xe, nhanh lên!"
----
Sau khi xác nhận Khương Thành không có vấn đề gì, Khương Mặc nhớ tên kẻ điên bị câm trên nền tuyết kia, bèn hỏi đàn em về tình trạng của người đó, kết quả là đứa nào đứa nấy đều đùn đùn đẩy đẩy, bảo là người này quản rồi người kia quản.
Trong lòng Khương Mặc cảm thấy bất an, quyết định không ở lại bệnh viện, men theo đường cũ về lại khu tuyết phủ hoang vu kia.
Bọn họ tuy không gặp được kẻ câm điên kia trên đường bê tông quốc lộ, nhưng tuyết mới đọng thêm chưa nhiều, có thể nhìn thấy vệt máu đã khô trên đường, kéo một vệt dài đến cây tuyết tùng phía sau.
Kẻ câm điên dường như ở đó, dựa ở đằng sau cây tuyết tùng kia, quay lưng lại với bọn họ.
"Cậu ổn chứ?" – Khương Mặc nhẹ giọng gọi anh thử, người kia tựa như đang hồi quang phản chiếu trong cơn hấp hối, liều mạng đứng dậy khỏi mặt đất.
Khương Mặc nghe tiếng mở còi súng chuẩn bị bắn của bọn đàn em, tuy biết họ đang suy xét việc an toàn cho mình, nhưng lúc người kia đang âm tấm chăn trong ngực vừa mới cử động chân muốn nhào về phía cậu, cậu vẫn lạnh giọng quát: "Đừng nổ súng!"
Viên đạn vô tình bị bắn ra, xoẹt ngang vai người đó.
Tuy chỉ xoẹt qua, nhưng máu cũng đã chảy, người nọ cũng không đứng nổi nữa, quỳ rạp hoàn toàn xuống đất.
Anh đau đến run rẩy cả người, nhưng không kêu đâu, chỉ ôm chặt tấm chăn trong ngực mình, cổ họng không ngừng thốt ra những tiếng nức nở vô nghĩa.
"Cậu ấy vốn không có biểu hiện tấn công, tụi mày đang làm cái quái gì vậy!" – Khương Mặc hắng giọng mắng, tiến lên vài bước để đỡ người kia.
Lúc được cậu chạm vào, người đó thoáng kinh sợ mà rụt người lại, nhưng không né tránh.
Người đó cúi đầu run rẩy, cả người vốn như đã đông cứng lại, những lọn tóc đã kết băng, lông mày lẫn lông mi đều bị băng tuyết phủ kín, đôi mô khô nứt rướm máu, tuy cả người gầy ốm đến mức da bọc xương nhưng gương mặt lại đỏ ửng vì lạnh.
Người đó run rẩy ngẩng đầu lên, cặp mắt không tiêu cự nháy mắt hiện lên tia sáng, cùng với nước mắt chực trào, vài tiếng nức nở nghẹn ngào thốt ra từ trong cổ họng, một chữ cũng không nói nên lời.
Sau khi Khương Mặc thấy rõ gương mặt người đó, máu trong trong cậu như đông lại trong nháy mắt, giống như khung cảnh trong cơn ác mộng, thoáng chốc không thốt lên được tên anh.
Cậu thở dồn dập vài hơi, như muốn xé toạc lồng ngực ra, sau đó ôm chầm lấy anh, cố gắng giữ bình tĩnh phân phó công việc cho đàn em mình: "Chăn bông, nước ấm, hộp cứu thương,...."
"Anh Mặc....?"
"Cút đi lấy nhanh lên!" – Khương Mặc cởi áo khoác mình đắp cho người đó, bế thốc anh lên, vừa hướng về phía xe vừa dùng ánh mắt long sòng sóc rồi đốc thúc.
Người trong lòng mỏng manh như sợi dây đàn sắp đứt, vì tiếng quát của cậu mà sợ tới mức run rẩy liên hồi, khiến Khương Mặc nghe như những tiếng xương đang va đập vào nhau, trái ngược hoàn toàn với hơi thở mong manh như sắp tắt.
Máu trên miệng vết thương anh vẫn cứ chảy, toàn bộ cánh tay gần như không còn sức lực nhưng vẫn cố gắng che chở thứ gì đó trong chiếc chăn bông kia.
"Xin lỗi, xin lỗi anh, em không quát anh đâu mà...." – Khương Mặc tăng nhiệt độ trong xe lên mức cao nhất, chỉ bất lực ôm chầm lấy anh rồi hôn lên mái tóc ướt lạnh vì băng tuyết.
Cậu thật sự không biết đã xảy ra chuyện gì, hồn cía cậu giờ như trên mây, dù anh đã ăn mặc rất dày rồi nhưng cả người vẫn đông cứng và lạnh lẽo như cũ, điều đó khiến ngôn ngữ cậu như muốn rối loạn theo: "Sao anh lại ở đây....Sao lại ở chỗ này? Sao lại thành như vậy rồi...."
Đường Tu cố gắng thốt ra vài tiếng "A,a" nghẹn ngào trong cổ họng, hỏi cái gì cũng không nói lại được, chỉ có liều mình liên tục đưa bọc chăn đó cho cậu.
Lúc này Khương Mặc mới nhìn đến tay anh.
Trước đây nó là một đôi tay phẫu thuật đẹp đẽ, mỗi khớp đều chuẩn chỉnh tựa điêu khắc mà thành, nhưng không từ bao giờ mà đôi tay ấy đã thay đổi hoàn toàn, mười ngón tay gần như bị huỷ hoại hoàn toàn, các đầu ngón tay bầm dập rướm máu, thậm chí có xu hướng tím tái vì lạnh.
Trong chăn bông là một đứa trẻ mới sinh, yếu ớt vô cùng, trên người vẫn dính mệt máu khô lẫn dây rốn chưa được cắt, nhưng bé con đang cuộn tròn trong chăn bông mềm mại, nhịp thở đều đặn trong giấc ngủ an yên.
Khương Mặc cảm thấy trái tim nóng bừng, không nhìn thấy người đó luôn chú tâm đến ánh mắt nhìn đứa trẻ của cậu, vốn là một ánh mắt đang chìm thăm thẳm trong màn đêm, nay như được ánh sáng chiếu rọi, một ánh sáng không nên có trong khoảnh khắc này (*).
Anh vươn tay muốn chạm nhẹ vào góc áo của cậu, muốn nắm chặt lấy nó nhưng không được, vết thương do súng làm đau đớn quá, anh tay không nghe lời nữa, giờ anh không thể nắm lấy được gì nữa.
Anh đang rất lạnh, nhưng tại thời điểm được em ấy ôm lấy, nó ấm áp vô cùng.
Đã lâu rồi, anh chưa được hưởng thụ cái cảm giác ấm áp này.
Nó làm anh nổi lòng tham, muốn ôm lấy em ấy, ôm đứa nhóc của anh, còn cả Tiểu Đường của bọn anh nữa, để có thể nói lời xin lỗi thật đàng hoàng.
Nhưng anh không níu được gì hết.
"A Tu, anh chờ em, em đem con đưa cho bác sĩ cái đã, vết thương của anh cần được xử lý."
Đứa nhóc của anh có vẻ đang nói với anh cái gì đó, nhưng anh không nghe rõ nữa, chắc đến lúc anh phải đi rồi.
Anh vội vàng kiếm thứ gì trên người mình, nhưng đứa nhóc lại không chờ anh mà đã mang theo Tiểu Đường xuống xe.
"A, a...." – Tiếng gọi của anh giống như một con vật sắp chết, theo bản năng muốn níu lấy cậu, đem thứ gì đó đưa cho cậu.
Anh từ trong xe ngã xuống, ngã trên nên tuyết, tuyết thật mềm, nhưng anh vẫn đau đến mức nôn ra một ngụm máu nhuộm đỏ nền tuyết trắng.
(*): Có thể ánh sáng này là dạng hồi quang phản chiếu nha mn.