Núi Tây Lộ không quá hùng vĩ. Gọi là “núi”, nhưng thực ra nó chỉ như một ngọn đồi nằm trong khu vực thành phố. Trên đó có những cảnh quan tự nhiên như rừng phong, vách đá, cũng có những điểm du lịch văn hóa được hình thành qua các thời đại. Kiến trúc và cây cối hòa quyện vào nhau, khiến nơi đây trở thành khu vườn sau của các trường đại học lân cận.
Vì khoảng cách gần, câu lạc bộ Tuần Thực hẹn gặp nhau ngay cạnh bức điêu khắc gỗ nổi bật ở cổng nam núi Tây Lộ.
Lúc Hồ Mục Viễn cùng hai người bạn đến nơi, xung quanh bức điêu khắc vẫn còn vắng vẻ. Nhưng núi Tây Lộ thì đã nhộn nhịp lắm rồi. Người tập thể dục buổi sáng đang xuống núi, các gia đình thì vừa lên, những người bán hàng rong liên tục đi lại mời chào, bến xe điện cũng bắt đầu xếp hàng dài. Cảnh tượng náo nhiệt chẳng khác nào một nồi nước sôi đang sùng sục.
Nhậm Thiến Đình than vãn: “Đấy, tớ đã bảo không cần đến sớm thế rồi mà.”
Hồ Mục Viễn đáp tỉnh bơ: “Còn hơn là đến trễ.”
“Chào chị ạ.” Đậu Bân Nguyệt rụt rè cúi đầu chào cô gái cao ráo vừa đi tới.
“Ừm.” Đào Quân Trúc khẽ gật đầu. Chị ấy chẳng buồn nhìn Hồ Mục Viễn hay Nhậm Thiến Đình, chỉ đứng yên một chỗ, mở điện thoại ra xem. Đậu Bân Nguyệt cũng không tiện chủ động giới thiệu hai bên, thế là bốn người chỉ đành đứng im lặng bên nhau.
May mắn thay, lần lượt lại có thêm vài người đến. Có người lạnh lùng xa cách, có người vui vẻ cởi mở, nhưng tất cả đều đặc biệt chú ý đến Nhậm Thiến Đình. Hồ Mục Viễn đứng bên cạnh cô ta cũng bị cuốn theo không ít ánh nhìn.
Cả nhóm đang trò chuyện thì Lý Vũ Châu và Chương Trì lần lượt chạy tới, vừa kịp giờ hẹn.
Chương Trì mặc một chiếc áo hoodie xám rộng thùng thình, vóc dáng cao lớn, vai rộng, sải chân dài, trông như một cơn gió lao đến trước mặt họ.
Hồ Mục Viễn lén nhìn xuống chiếc quần nhung tăm màu kaki của anh, ghé sát tai Đậu Bân Nguyệt thì thầm: “Quần của Chương Trì trông cũng đẹp ghê.”
“Ừ.” Đậu Bân Nguyệt có chút bối rối, chợt nhận ra một chuyện: “Mục Viễn, sao chỉ có tớ dẫn bạn theo vậy?”
Trong nhóm khoảng mười người, ngoài Đậu Bân Nguyệt, ai cũng đều đi một mình.
Hồ Mục Viễn thản nhiên đáp: “Còn tận hai người.”
Đậu Bân Nguyệt ngờ vực: “Chẳng lẽ tớ nghe nhầm sao?”
Hồ Mục Viễn đoán: “Có lẽ là vậy. Bạn bè của các anh chị lớn đều đã đến núi Tây Lộ rồi nên chẳng còn hứng thú nữa. Còn thành viên mới chỉ có cậu và Chương Trì, mà Chương Trì thì… không có bạn.”
Đậu Bân Nguyệt bật cười: “Nhỏ giọng thôi, lỡ cậu ấy nghe thấy thì sao.”
“Không thể nào, cậu ấy đang bận mà.”
Nhậm Thiến Đình từ lâu đã lặng lẽ đến bên Chương Trì, hai người đang trò chuyện.
“Hai đứa đang thì thầm gì đấy?” Lý Vũ Châu liếc nhìn qua.
“Không có gì.” Hồ Mục Viễn đáp bâng quơ. “Em chỉ hỏi Bân Nguyệt xem tổng cộng có bao nhiêu người đến thôi.”
“Cũng khá đông rồi, còn một vài người bận không đến được. Giờ mọi người định lên núi thế nào? Đi xe tham quan hay leo bộ?”
Đào Quân Trúc nói ngay: “Tớ đi xe.”
“Còn cậu?” Chương Trì đứng cách vài người, hỏi Hồ Mục Viễn.
“Đi xe chứ còn gì nữa.”
Chương Trì cười nhạt: “Lười thế.”
“Thì sao.”
Nhậm Thiến Đình tiếp lời: “Ngồi xe cũng tốt mà. Leo bậc núi hại khớp gối, không tốt cho sức khỏe. Chương Trì, cậu cũng nên đi xe chứ?”
Chương Trì gật đầu: “Ừm.”
Cuối cùng, gần như tất cả đều chọn ngồi xe. Lý Vũ Châu dặn dò khi lên đến nơi mọi người có thể tự do đi dạo, tắm nắng, và sẽ tập trung lại ở đình Lãm Thụy vào lúc 10 giờ.
—
Xe tham quan có hai chỗ ngồi một hàng. Khi chọn chỗ, Hồ Mục Viễn kéo Đậu Bân Nguyệt chậm rãi lùi lại, cố ý ở cuối hàng.
Nhậm Thiến Đình và Chương Trì lên xe trước, ngồi cùng một dãy như mong muốn.
Thấy Hồ Mục Viễn định lên xe khác, Nhậm Thiến Đình quay đầu trách yêu: “Hồ Mục Viễn, cậu định bỏ mặc tớ sao?”
Hồ Mục Viễn lườm cô ấy một cái, như muốn nói “Đừng có mà giả vờ nữa”, Nhậm Thiến Đình chỉ tinh nghịch nháy mắt với cô.
Ngay lúc đó, mấy chàng trai phía trước tinh ý nhường chỗ: “Hai đứa lên trước đi, ngồi cùng bạn bè cho tiện.”
—
Xe bắt đầu lăn bánh, chầm chậm đi vào con đường riêng. Hai bên rừng núi, nhiều cây đã đổi màu, lá rơi lả tả, chỉ còn những hàng long não dọc đường vẫn xanh mướt, mạnh mẽ vươn cao. Những tán cây đan xen tạo thành một mái vòm xanh sẫm trên con đường lát nhựa rộng rãi, bóng lá in xuống mặt đất như một tấm thảm màu xanh thẫm điểm xuyết những vệt sáng nhỏ.
Càng xa khu đông người, không gian càng tĩnh lặng. Yên tĩnh đến mức Hồ Mục Viễn nghe rõ cả tiếng Nhậm Thiến Đình khe khẽ ngân nga.
Dạo gần đây, Nhậm Thiến Đình hay bật danh sách phát của một ban nhạc trong ký túc xá. Đến một người chậm chạp về âm nhạc như Hồ Mục Viễn cũng dần quen với giai điệu của nhiều bài hát.
Chương Trì chắc chắn cũng nghe thấy. Anh hẳn sẽ thấy bất ngờ, nhưng tại sao lại chưa hỏi gì nhỉ?
Hồ Mục Viễn còn đang suy nghĩ vẩn vơ, không ngờ Chương Trì đột nhiên quay sang hỏi cô: “Hồ Mục Viễn, hôm đó cậu viết gì thế?”
“Hả?” Hồ Mục Viễn không nghe rõ, bèn nghiêng người về phía trước, vịn vào lưng ghế hỏi lại: “Cậu nói gì cơ?”
“Tớ nói—” Chương Trì quay đầu lại, đột nhiên dừng lời.
Khoảng cách quá gần.
Hồ Mục Viễn nhìn anh chăm chú, đôi mắt trong veo, đuôi mắt cụp xuống, trông như một chú mèo con.
Chương Trì bỗng quên mất mình định hỏi gì.
Hồ Mục Viễn: “Nói đi chứ.”
Chương Trì nhìn cô vài giây rồi hỏi: “Sao cậu không đeo kính?”
Ánh nắng xuyên qua kẽ lá, lướt nhanh qua đôi mắt cô. Hồ Mục Viễn cúi xuống, hàng mi cong dài rung động như cánh bướm, tựa hồ khẽ quét qua hơi thở của Chương Trì.
“Ra ngoài chơi nên tớ đeo kính áp tròng. Sao vậy?”
“Không có gì.” Chương Trì đáp, “Chỉ là chưa quen lắm.”
Hồ Mục Viễn hơi mất tự nhiên, ngồi thẳng dậy, kéo giãn khoảng cách giữa hai người.
“Trông kỳ lạ lắm à?” Cô hỏi.
“Ừm.” Chương Trì gật đầu, cũng ngồi thẳng lại.
Đúng là… có chút kỳ lạ.
—
Trên đỉnh núi Tây Lộ có hai đài quan sát rộng rãi ở phía nam và bắc. Ngoại trừ lối đi vào, xung quanh đều được bao bọc bởi lan can đá chạm khắc tinh xảo.
Khi nhóm của Hồ Mục Viễn xuống xe, đài quan sát phía nam không có nhiều khách du lịch, chỉ lác đác vài nhóm nhỏ ngồi nghỉ trên các băng ghế đá xung quanh.
Hồ Mục Viễn và Đậu Bân Nguyệt đều là lần đầu tiên đến đây, vừa đi vừa tò mò ngó nghiêng, chẳng mấy chốc đã rẽ vào cổng vòm hình trăng khuyết bên cạnh.
Phía sau cổng có hai lối nhỏ, một đường dẫn xuống núi, một đường khác đưa đến điểm tham quan trung tâm—tháp Bát Giác.
Hai người vừa chậm rãi dạo bước vừa trò chuyện.
Đậu Bân Nguyệt nhắc đến Uông Ngạn Bác: “Dạo này không biết cậu ấy bị sao nữa, học hành sa sút hẳn. Trước đây sai câu nào, tớ giảng một lần là hiểu ngay, bây giờ cùng một dạng bài mà cứ sai mãi. Hôm qua tớ xem bài kiểm tra gần nhất của cậu ấy, điểm số còn suýt trượt.”
“Cậu có hỏi nó chưa?”
“Rồi. Thằng bé bảo không hiểu thì bảo tớ giảng lại.” Đậu Bân Nguyệt thở dài, “Nhưng tớ sợ cứ giảng thế này, cậu ấy lại càng không đậu nổi mất.”
“Hay là yêu sớm rồi?”
“Không giống lắm. Yêu đương thì phải vui vẻ chứ, đằng này trông mặt nó cứ nặng nề tâm sự. Nhưng cũng có thể… ai mà biết được.”
“Vậy hả?” Hồ Mục Viễn cười, “Mà yêu đương thì vui cỡ nào chứ?”
“Đó không phải trọng điểm!” Đậu Bân Nguyệt đỏ mặt, trừng mắt lườm cô, “Cứ cười tớ mãi, hay cậu thử đi thì biết!”
“Tớ thử với ai bây giờ?” Hồ Mục Viễn làm bộ than thở, “Tớ đây cô đơn lẻ bóng, chẳng ai đoái hoài.”
“Thôi đi!” Đậu Bân Nguyệt đột nhiên hỏi, “Tưởng Lăng Trúc còn gửi đồ cho cậu không?”
“Không. Lâu rồi không liên lạc.”