Đi vòng qua một rặng bạch đàn thẳng tắp, hai người họ vừa hay gặp ngay Lý Vũ Châu từ con đường nhỏ bên cạnh đi tới.
“Trùng hợp thật.” Lý Vũ Châu sải mấy bước dài, tiến lại gần.
Hai người lên tiếng chào: “Chào đàn anh.”
Lý Vũ Châu cười: “Đi chung luôn nhé.”
Con đường mòn hẹp quá, ba người không thể đi song song. Hồ Mục Viễn chủ động lùi lại một bước, để Lý Vũ Châu và Đậu Bân Nguyệt đi cạnh nhau vì thỉnh thoảng hai người họ có đôi câu chuyện muốn nói.
Trên đường, Lý Vũ Châu hỏi đủ thứ chuyện: hồi cấp ba học ở đâu, sao lại chọn học luật, ngoài học ra thích gì nhất, thích ăn món nào, gu ẩm thực ra sao.
Bân Nguyệt từ tốn trả lời từng câu một. Chẳng mấy chốc, đã nhìn thấy Lãm Thụy Đình ngay trước mắt.
Lãm Thụy Đình được dựng bằng sáu cây cột gỗ tròn, sơn đỏ bóng loáng, mái đình chạm trổ cong vút ở bốn góc. Giữa các cột có đặt ghế dài, trông chẳng khác gì những gian đình cổ hay gặp trong làng quê.
“Cuối cùng hai người cũng tới rồi.” Nhậm Thiến Đình vẫy tay với Hồ Mục Viễn, nói vui: “Mục Viễn, lại đây ngồi.”
Nhậm Thiến Đình ngồi ở góc khuất nắng, bên cạnh một cậu trai đội mũ lưỡi trai, cũng là thành viên trong câu lạc bộ. Chương Trì ngồi đối diện, cùng Đào Quân Trúc xem gì đó trên máy tính bảng. Nghe tiếng Nhậm Thiến Đình gọi, Chương Trì mới ngẩng đầu lên, nhìn Hồ Mục Viễn một cái.
“Cậu đi đường nào mà mới đó đã mất hút rồi?” Nhậm Thiến Đình hạ giọng hỏi nhỏ.
“Tạo không gian cho cậu thể hiện thôi.” Hồ Mục Viễn còn hạ giọng nhỏ hơn.
“Làm gì đó?” Lý Vũ Châu giật lấy máy tính bảng trong tay Đào Quân Trúc. “Ra ngoài chơi mà cứ ôm cái này hoài.”
Đào Quân Trúc càu nhàu: “Trả tôi.”
Lý Vũ Châu nhún vai: “Không. Đống tài liệu mấy trăm trang đó, không xem một lát cũng chẳng sao, để chiều đi.”
Đào Quân Trúc bĩu môi: “Dù sao cũng chỉ ngồi chờ, chẳng biết làm gì khác.”
“Vậy thì chơi trò gì đi?” Một cậu trai mặc áo khoác bóng chày xanh đậm hào hứng đề nghị: “Chơi vài ván ‘Never Have I Ever’ nhé? Ai thua thì phải chọn thật hay thách. Sao nào, Quận chúa, chơi không?”
Đào Quân Trúc nhún vai: “Chơi gì cũng được.”
“Mọi người thấy sao?” Cậu ta quay sang hỏi những người khác.
Đậu Bân Nguyệt tò mò: “Luật chơi sao ạ?”
“Dễ lắm. Đưa tay phải lên, mỗi ngón tay tính là một ‘mạng’. Tôi nói một việc mình chưa từng làm, nếu cậu đã làm rồi thì gập một ngón xuống. Hoặc nếu tôi nói một việc mình đã làm mà cậu chưa từng làm, cũng phải gập một ngón. Luật chơi đơn giản nhưng phải thật thà, không được nói dối đâu nha.”
Lý Vũ Châu nhắc: “Chơi có chừng mực thôi đấy, Chu Bân.”
“Biết mà. Anh Châu, hay là anh nói câu đầu tiên đi?”
“Vậy tôi sẽ bắt đầu bằng một câu nhẹ nhàng nhé… Tôi không đi xe lên núi.”
“Chơi xấu ghê!”
Cả nhóm kêu lên oán trách, rồi ai nấy đều đành chịu thua, không còn ai giữ được ‘mạng’ nào nữa.
Đào Quân Trúc: “Tôi có mang theo máy tính bảng.”
Chu Bân: “Vậy cũng tính hả?”
Đào Quân Trúc: “Có ý kiến gì không?”
“Không có, không có.” Chu Bân cười hề hề: “Tôi chưa từng để tóc dài.”
“Ái chà, chơi ác thế!” Nhậm Thiến Đình giậm chân than vãn: “Em còn đúng hai ngón thôi đó.”
Mấy cậu con trai cười phá lên. Cậu trai đội mũ lưỡi trai vội trấn an: “Bình tĩnh nào, lần này để em ra câu hỏi.”
Nhậm Thiến Đình suy nghĩ một lát, rồi dõng dạc nói: “Trong số các đàn anh ở đây có người là mẫu người lý tưởng của em.”
“Ối dào ơi!” Cả nhóm ồn ào hẳn lên. Có người hỏi ngay: “Ai thế?”
Chu Bân: “Còn cần đoán à? Rõ rành rành thế còn gì?”
Nhậm Thiến Đình cười ranh mãnh: “Mà sao mấy đàn anh không ai gập tay lại vậy? Hay là trong nhóm con trai cũng có ‘mẫu lý tưởng’ của nhau?”
“Ồ——” Mấy cậu trai bừng tỉnh: “Ra là một cái bẫy!”
“Chơi ác ghê!”
Hồ Mục Viễn và Đậu Bân Nguyệt cũng đành gập ngón tay xuống, chỉ riêng Đào Quân Trúc vẫn giữ nguyên.
Chu Bân kinh ngạc: “Quận chúa, trong đám tụi tôi có người là mẫu hình lý tưởng của cậu á? Ai vậy?” Cậu ta ngó quanh, mắt tròn xoe: “Thật hả trời?”
Hồ Mục Viễn khoanh tay, khoái chí xem kịch vui. Đào Quân Trúc trông vẫn điềm tĩnh như không, ánh mắt lướt qua từng người. Đến khi chạm phải ánh mắt của Chương Trì, chị ấy thoáng khựng lại.
Ánh mắt anh hạ xuống, liếc qua bàn tay của cô – chỉ còn lại duy nhất ngón út.
Hồ Mục Viễn chợt thấy bất an. Từ nãy tới giờ, chỉ có Đào Quân Trúc liên tục trúng đòn, bây giờ thì đúng kiểu “ngàn cân treo sợi tóc”.
Quả nhiên, Chương Trì cất giọng bình thản: “Tôi chưa từng đeo kính áp tròng.”
Hồ Mục Viễn: “…”
Không tình nguyện chút nào, cô đành gập nốt ngón tay cuối cùng.
“Ồồồ, có người thua rồi kìa!”
Hồ Mục Viễn thở dài: “Thôi được, em chọn ‘Thật’.”
Chương Trì hỏi ngay: “Mẫu người lý tưởng của cậu là ai?”
Hồ Mục Viễn thoáng ngẩn ra, không trả lời ngay.
Mọi người đều dồn mắt nhìn cô, riêng Lý Vũ Châu lại liếc sang Chương Trì.
“Bác sĩ.” Nhậm Thiến Đình bật cười, giúp cô trả lời luôn: “Hồ Mục Viễn thích bác sĩ.”
Chu Bân: “Rõ ràng vậy luôn? Không lẽ cậu thích ai đó đang học ngành y?”
Nhậm Thiến Đình: “Tôi cũng nghi lắm nha.”
Thật ra, Hồ Mục Viễn chỉ lỡ nói một câu về chuyện thích người làm bác sĩ trong một lần trò chuyện ở ký túc xá, ai ngờ Nhậm Thiến Đình lại nhớ rõ thế.
Cô gãi gãi mũi, chữa cháy: “Không phải đâu, chỉ là tôi có cảm tình với bác sĩ thôi.”
Lý Vũ Châu làm ra vẻ suy tư: “Trùng hợp ghê. Chương Trì, hay là cậu giới thiệu Chu Nguyên Lâm cho Hồ Mục Viễn đi?”
Nhậm Thiến Đình: “Chu Nguyên Lâm là ai?”
Lý Vũ Châu: “Đàn em hồi cấp ba của tôi, bạn cùng lớp của Chương Trì, đang học ở Trường Y Đại học Đường Đại.”
Hồ Mục Viễn: “Được thôi.”
Cô cười thoải mái, như muốn chặn đứng màn trêu chọc này: “Nói là làm nhé, gửi WeChat của cậu ấy cho tôi đi.”
“Gửi đi chứ.” Lý Vũ Châu vỗ vai Chương Trì.
Chương Trì hờ hững liếc anh ấy một cái, rồi gạt tay ra.
“Ai bắt đầu lượt tiếp theo?” Anh hỏi.
Mọi người tiếp tục chơi thêm vài vòng nữa. Khi các thành viên của Hội Nghiên Cứu Lý Luận lần lượt đến đông đủ, Hồ Mục Viễn lấy cớ nhận điện thoại để lùi ra khỏi đám đông.
Cô ngồi vắt vẻo trên lan can đá ngoài tháp bát giác, trò chuyện vu vơ với Điền Dục Hiến.
Điền Dục Hiến vẫn nói nhiều như mọi khi, vừa hỏi cô đang ở đâu, làm gì, vừa tỏ vẻ tò mò khi nghe cô nói mình đang ở trên núi. Anh chàng còn bảo cô chụp vài tấm ảnh gửi cho xem. Từ chuyện lặt vặt mới xảy ra ở trường, cậu ta lại chuyển sang khoe về cô bạn gái mới, rồi đột nhiên hỏi cô có tin tức gì mới không.
“Tin tức gì cơ?”
“À, không có gì.” Điền Dục Hiến lảng tránh, rồi chợt nhớ ra điều gì đó: “À này, nghỉ Tết Dương lịch, tôi đến trường cậu chơi nhé? Dẫn theo bạn gái luôn, cô ấy cũng muốn đến thăm Đường Thành.”
“Được thôi.”
“Vậy chốt nhé!”
Cúp máy xong, Hồ Mục Viễn duỗi thẳng lưng, phóng tầm mắt nhìn xuống núi Tây Lộc. Khung cảnh mùa đông nơi đây thật sự không tệ. Bầu trời cao vời vợi, trong veo, từng hàng cây trên sườn núi mọc đủ loại, điểm tô bởi những sắc đỏ, cam, vàng, xanh xen kẽ, tạo nên một bức tranh thiên nhiên tuyệt đẹp.
Cô giơ điện thoại lên chụp mấy tấm, nhưng cảm thấy màu sắc trong ảnh nhạt nhẽo hơn so với cảnh sắc ngoài đời thật.
Vừa mở ứng dụng chỉnh màu có sẵn trên máy để chỉnh sửa, thì bỗng nhiên có một bàn tay với các đốt ngón tay rõ ràng vươn tới bên cổ cô.
Hồ Mục Viễn ngoảnh đầu lại, liền bị Chương Trì giữ mặt, nhẹ nhàng quay về hướng trước mặt.
“Nhìn cho kỹ.”
Chương Trì đứng sát ngay sau lưng cô, gần như bao trọn cô trong vòng tay, nhưng vẫn không chạm vào người cô. Anh giơ tay, thao tác vài lần trên màn hình điện thoại của cô, chỉnh lại chế độ chụp ảnh mặc định.
So với lúc trước, khung cảnh trong ảnh rõ nét và sống động hơn hẳn.
“Ồ, cũng được đấy.” Hồ Mục Viễn gật gù.
Chương Trì thu tay lại, tựa lưng vào cột đá, nhìn cô gửi ảnh đi.
“Gửi cho ai thế?” Anh hỏi.
“Một người bạn.” Cô đáp. “Mà sao cậu cũng ra đây?”
“Chuẩn bị về rồi.”
“Nhanh vậy à?” Hồ Mục Viễn chống tay lên phiến đá, nhảy xuống.