Chiều thứ Bảy, Hồ Mục Viễn rời khỏi nhà Lương Khê, đi bộ đến khu chợ đêm, ăn một bát miến chua cay, mua thêm một chiếc bánh trứng cho Nhiếp Tư Trăn, rồi tiện tay mua một xâu kẹo hồ lô. Vừa ăn vừa thong thả quay về ký túc xá.
Dưới tòa ký túc, ồn ào náo nhiệt khác thường. Từ xa, cô đã nghe thấy có giọng nam sinh la hét, nhưng không nghe rõ họ nói gì.
Đến gần mới biết, người hô to tên “Nhậm Thiến Đình!” chính là Đường Duệ.
Hình như cậu ta uống nhiều, người nồng nặc mùi rượu, đứng cũng không vững, phải nhờ Bành Hàng Kỳ và một nam sinh khác đứng hai bên đỡ lấy mới không ngã quỵ.
“Nhậm Thiến Đình! Xuống đây! Xuống gặp anh một lát!”
Các nữ sinh hóng chuyện mỗi lúc một đông. Hồ Mục Viễn quay đầu đi hướng khác, cố tỏ ra tự nhiên, bước lên bậc thềm ký túc xá.
“Hồ Mục Viễn!” Bành Hàng Kỳ gọi cô lại.
Hồ Mục Viễn thở dài, đành phải quay người.
“Chào cậu.”
“Xin lỗi.” Bành Hàng Kỳ áy náy, “Có thể giúp bọn tôi gọi Nhậm Thiến Đình một tiếng không?”
“Nếu cô ấy ở trong phòng, chắc chắn đã nghe thấy.”
“Đường Duệ nói hôm nay là kỷ niệm một năm của họ. Có lẽ Nhậm Thiến Đình quên mất. Cậu ấy không có ý gì khác, chỉ muốn gặp cô ấy, nói chuyện một chút.”
“Tôi chỉ có thể chuyển lời, còn cô ấy có xuống hay không thì tôi không chắc.”
“Cảm ơn cậu.”
“Tớ không xuống đâu.” Nhậm Thiến Đình thờ ơ, “Chia tay tám trăm ngày rồi, ở đâu ra mà kỷ niệm một năm?”
Hồ Mục Viễn: “Biết thế tớ mượn cho cậu cái loa cầm tay, đỡ mất công cậu ta nghe không rõ.”
Trần Dĩnh có chút không nỡ: “Hình như cậu ta sắp khóc rồi.”
“Khóc thì khóc đi, chuyện nhỏ thế này cũng khóc, đúng là không có tiền đồ.”
Nhiếp Tư Trăn chậc lưỡi: “Cậu cũng tuyệt tình quá đó.”
“Toàn học từ đàn ông cả.” Nhậm Thiến Đình thổi nhẹ lớp sơn móng tay vừa sơn xong, giọng nhẹ bẫng, “Yêu đương thì phải học theo đàn ông, miệng ngọt lòng lạnh, nói chia tay là chia tay, không quay đầu lại. Dĩ nhiên, chủ yếu là vì Đường Duệ chẳng có gì đáng để quay lại cả. Tớ dứt khoát một chút cũng là vì tốt cho cậu ta thôi.”
Trần Dĩnh không hiểu: “Cậu ta đã làm gì sai sao?”
“Không có.” Nhậm Thiến Đình chậm rãi nói, “Phải nói sao nhỉ, trách thì chỉ có thể trách Đường Duệ là kiểu người sống chung quá nhạt nhẽo. Chỉ vì thích tớ mà cái gì cũng kể, cái gì cũng phơi bày ra hết, giống như tờ giấy trắng vậy, nhạt nhẽo không chút thú vị, chẳng có tí nào cảm giác thử thách hay hồi hộp. Hoàn toàn lãng phí gương mặt đẹp trai của cậu ta. —— Nói cậu cũng không hiểu đâu, tớ thấy cậu với anh bạn trai ít nói của cậu, vẫn yên ổn tốt đẹp lắm.”
Trần Dĩnh: “Anh ấy không hề ít nói. Anh ấy—”
Nhậm Thiến Đình: “Rồi rồi, không cần kể với tớ, tớ không hứng thú.”
“Cậu nói như thế, đúng là một chữ viết hoa——” Nhưng chữ gì, cuối cùng Nhiếp Tư Trăn không nói ra, chỉ đổi giọng: “Nhưng mà cũng có thể hiểu được. Người trẻ ấy mà, lòng kiêu ngạo cao, chỉ thích chịu khổ vì tình yêu. Loại như Chương Trì, hờ hững không quan tâm mới là có sức hút, đúng không?”
Trần Dĩnh: “Đã theo đuổi được chưa?”
Cô ấy chỉ biết có người này, chuyện này, nhưng không rõ cụ thể thế nào, tiến triển ra sao. Vì vậy, giọng điệu chỉ có một phần là ngạc nhiên, còn lại đều là hiển nhiên. Trong suy nghĩ của cô ấy, không có chàng trai nào sẽ từ chối sự chủ động của Nhậm Thiến Đình.
Nhiếp Tư Trăn nổi hứng trêu ghẹo: “Đúng đấy, theo đuổi được chưa?”
Nhậm Thiến Đình không nói gì.
Nhiếp Tư Trăn: “Không thể nào, Nhậm Thiến Đình, bao lâu rồi mà vẫn chưa nắm được sao? Chí hướng hùng hồn của cậu đâu, sao tự nhiên lại mất lửa thế?”
“Gấp cái gì? Dạo này cậu ấy bận rộn chuẩn bị thi đấu, làm gì có thời gian tìm tớ.” Nhậm Thiến Đình quay sang hỏi Hồ Mục Viễn: “Cậu có liên lạc với Chương Trì không?”
“Không.” Hồ Mục Viễn dứt khoát, “Tớ liên lạc với cậu ta làm gì.”
Ba ngày sau Giáng Sinh, là ngày chung kết cuộc thi “Thanh Miểu Cup” – Phiên tòa giả định của Khoa Luật.
Hồ Mục Viễn kéo Nhiếp Tư Trăn đi cổ vũ cho Đậu Bân Nguyệt, Nhậm Thiến Đình cũng đi cùng.
Khi họ đến nơi, ghế khán giả đã khá đông người. Hồ Mục Viễn chọn hàng ghế cuối cùng, còn Nhậm Thiến Đình thì bỏ mặc bọn họ, đi lên hàng đầu.
Chương Trì và Đậu Bân Nguyệt đảm nhận vai trò công tố viên, cùng ngồi ở phía bên trái tòa án.
Cả hai đều mặc vest đen vừa vặn, lưng thẳng tắp, thần sắc nghiêm nghị.
Thư ký tòa vừa đọc xong nội quy phiên xét xử, thẩm phán cũng đã rà soát thông tin xong xuôi. Lúc này, Chương Trì – công tố viên chính – đứng dậy.
“Kính thưa quý tòa…”
Giọng anh rõ ràng, dõng dạc, từng câu từng chữ vang lên chậm rãi nhưng đầy sức nặng, trông không khác gì một công tố viên thực thụ của viện kiểm sát.
Cả hội trường đều dồn mắt về phía anh, ai cũng có vẻ chăm chú lắng nghe. Nhưng thật sự có mấy người để tâm nội dung đâu chứ.
Nhiếp Tư Trăn là một trong số đó. Cô nàng chẳng buồn nghe, chỉ lo nhìn Chương Trì từ đầu xuống chân rồi lại từ chân lên đầu. Khi anh quay mặt về phía hội đồng xét xử, góc nhìn bị cản, cô ấy chỉ thấy được góc nghiêng. Mãi đến lúc anh xoay người về phía khán giả để thẩm vấn bị cáo, Nhiếp Tư Trăn mới có dịp nhìn rõ.
Cô ấy không kiềm được, nghiêng đầu thì thầm với Hồ Mục Viễn: “Công nhận Chương Trì trông đẹp trai thật. Bảo sao mà Nhậm Thiến Đình chết mê chết mệt.”
Hồ Mục Viễn gật gù: “Hôm nay đúng là vậy.”
Cô vừa dứt lời, nữ sinh ngồi hàng ghế trước, trông có vẻ ngoài rất ưa nhìn bất ngờ quay đầu liếc hai người họ một cái.
Nhiếp Tư Trăn và Hồ Mục Viễn lập tức im bặt.
Một lát sau, Nhiếp Tư Trăn nhắn tin cho Hồ Mục Viễn: “Là ảo giác của tớ à? Sao tớ thấy ánh mắt cô ta có chút khinh khỉnh nhỉ?”
Hồ Mục Viễn: “Cũng cũng. Có thể thấy bọn mình rì rầm trong lúc xét xử, hơi vô duyên tí.”
Quá trình xét xử diễn ra trật tự, không căng như mấy cuộc tranh biện, chỉ khi đến phần tranh luận tự do mới thực sự gay cấn, ai cũng ra sức đấu lý.
Nam sinh bên phía luật sư biện hộ do thất thế từ phần chứng cứ nên có vẻ hơi sốt ruột, hỏi dồn dập. Lúc đầu, Đậu Bân Nguyệt còn hơi run, nhưng càng về sau càng vững vàng, phản bác đâu ra đấy, lập luận rõ ràng.
Phong cách của Chương Trì thì khác hẳn. Trông anh lúc nào cũng nhã nhặn, chậm rãi, nhưng những câu hỏi anh đưa ra lại càng lúc càng hóc búa, khéo léo dẫn đối phương vào thế bí mà không hề hay biết. Hai người phối hợp ăn ý, kẻ công người thủ, hoàn toàn áp đảo đối phương.
Đến mức dù là người ngoại đạo như Hồ Mục Viễn cũng dễ dàng nhìn ra bên nào đang chiếm thế thượng phong.
Khi hội đồng thẩm phán vào trong thảo luận, thực ra kết quả đã rõ.
Quả nhiên, cuối cùng thẩm phán tuyên bố: bên công tố thắng kiện do chuỗi bằng chứng đầy đủ và lập luận xác đáng hơn.
Hành lang rực sáng ánh đèn.
Hồ Mục Viễn và Nhiếp Tư Trăn tựa vào tường, chờ một lúc lâu, cuối cùng cũng thấy Đậu Bân Nguyệt, Chương Trì và nhóm của họ bước ra.
Bên cạnh Chương Trì có một nữ sinh đang cười nói với anh, chính là người ngồi trước mặt Hồ Mục Viễn lúc nãy.
Nhiếp Tư Trăn bỗng vỡ lẽ: “Hóa ra người ta quen Chương Trì.”
Hồ Mục Viễn: “Bảo sao.”
Đúng lúc này, Đậu Bân Nguyệt đến gần, nghe loáng thoáng liền hỏi: “Bảo sao cái gì?”
“Bảo sao cậu thật tuyệt!” Hồ Mục Viễn khen ngợi, “Rất ra dáng, đúng là nữ luật sư xinh đẹp.”
“Xem ra đường tình của Nhậm Thiến Đình còn dài lắm đây.” Nhiếp Tư Trăn cảm thán khi thấy Chương Trì cùng cô gái kia đi xuống cầu thang bên kia. “Ơ, khoan đã, Nhậm Thiến Đình đâu rồi?”
Lúc này Nhậm Thiến Đình mới cùng Lý Vũ Châu lững thững đi ra từ đám đông.
“Lẽ ra tớ có thể làm tốt hơn.” Đậu Bân Nguyệt hơi tiếc nuối. “Mắc mấy lỗi diễn đạt.”
“Lỗi gì đâu? Tớ chẳng thấy gì cả.”
“Vài lỗi nhỏ thôi, không ảnh hưởng mấy.” Lý Vũ Châu bước tới cạnh Đậu Bân Nguyệt, cười nói. “Đánh thêm vài trận nữa là em sẽ nói toàn thuật ngữ chuyên ngành luôn.”
Anh ấy quay sang hỏi Hồ Mục Viễn: “Bọn tôi sắp đi ăn mừng, mấy đứa có muốn đi cùng không?”
Hồ Mục Viễn lắc đầu: “Dạ thôi, lạnh quá, bọn em xin phép về ký túc xá đây.”
“Ừ, vậy bọn tôi đi trước nhé.” Lý Vũ Châu nói, rồi cùng Đậu Bân Nguyệt rời đi.
Từ khoa Luật về ký túc xá phải đi ngang qua một quảng trường nhỏ có đài phun nước. Ba người họ sóng vai nhau bước đi.
Bỗng Nhiếp Tư Trăn lên tiếng: “Thực ra hồi nãy anh chàng kia cũng đẹp trai phết đấy.”
Hồ Mục Viễn hờ hững: “Cũng được.”
“Nam sinh khoa Luật ai cũng chất lượng thế à?”
Nhậm Thiến Đình cười khẩy: “Mơ à? Bên biện hộ cũng có một tên xấu muốn chết, cậu không thấy sao?”
Nhiếp Tư Trăn bĩu môi: “Cậu nói gì chả đúng.” Cô nàng bỗng nhíu mày, chỉ về phía trước. “Ơ, kia có phải Chương Trì không?”
Cách đó tầm trăm mét, một chàng trai mặc nguyên cây đen đang chạy về phía họ.
Nhậm Thiến Đình nhìn một lúc rồi lắc đầu: “Cậu nhìn nhầm rồi.”
“Là Chương Trì.” Nhiếp Tư Trăn chắc nịch. “Mắt tớ 10/10 đấy, không thể sai được.”
“Bất công thật.” Hồ Mục Viễn than thở. “Sao thủy tinh thể của tớ không có độ đàn hồi tốt như thế nhỉ?”
Nhậm Thiến Đình hơi nhíu mày: “Cậu ấy quay lại làm gì?”
Hồ Mục Viễn: “Chắc để quên đồ.”
“Hay là quay lại tìm cậu đấy.” Nhiếp Tư Trăn trêu. “Hồi hộp không, Nhậm Thiến Đình?”
Nhưng rồi cả ba người đều nhận ra, hình như Chương Trì thực sự đang chạy về hướng họ.
Anh khoác thêm một chiếc áo phao đen bên ngoài bộ vest, đến cách họ chừng mười mấy mét thì dừng chạy, chuyển sang sải bước dài.
Hồ Mục Viễn vốn đang nhìn Chương Trì, nhưng ngay khi nhận ra ánh mắt của anh cũng đang dán chặt vào mình—từ đầu đến cuối, chỉ nhìn mỗi mình cô—thì một hồi chuông báo động vang lên trong đầu.
Cô đột nhiên có một linh cảm rất, rất chẳng lành.