Trước khi xuống núi, các thành viên của Hội Nghiên Cứu Lý Luận cùng hai kẻ “người ngoài” là Hồ Mục Viễn và Nhậm Thiến Đình chụp chung một tấm ảnh.
“Xong việc.” Chu Bân đi bên cạnh mấy nam sinh khác, vẫy tay chào: “Anh Châu, bọn em đi trước đây.”
“Ừ.” Lý Vũ Châu quay sang hỏi Hồ Mục Viễn: “Chiều nay em không có việc gì khác chứ?” Không đợi cô trả lời, anh ấy nói luôn: “Lát nữa cùng nhau đi ăn, ăn xong giúp bọn anh sắp xếp mấy bộ tài liệu.”
“Ê này…” Hồ Mục Viễn đẩy Nhậm Thiến Đình ra phía trước: “Bạn ấy có thể đi. Còn em thì—”
“Tớ đồng ý rồi.” Nhậm Thiến Đình tiếp lời.
Lý Vũ Châu nhướng mày: “Nhìn xem, người ta có tinh thần tự giác như vậy kìa.”
“Em đâu có biết gì, theo chỉ tổ vướng chân vướng tay thôi. Anh Châu, hay là anh đăng thông báo lên nhóm tân sinh viên đi, chắc chắn sẽ có cả đống người tình nguyện giúp.”
“Lười đăng.”
Đậu Bân Nguyệt thì thầm: “Mục Viễn, đàn anh đặt sẵn đồ ăn cho cậu rồi đấy.”
Hồ Mục Viễn: “…”
Lý Vũ Châu vỗ vai cô: “Không cần cảm ơn. Đi thôi, không lát nữa shipper giao tới mà em không có nhà thì uổng công bọn tôi.”
“Sao mà ép người quá đáng vậy chứ…” Hồ Mục Viễn lẩm bẩm.
Lý Vũ Châu làm như không nghe thấy, lại hỏi cô: “Vừa nãy gọi điện với ai mà cười vui thế?”
Hồ Mục Viễn bất ngờ: “Anh cũng thấy luôn à?”
“Sao mà không thấy chứ? Không chỉ anh thấy, Chương Trì cũng thấy, đúng không Chương Trì?”
Tháp Bát Giác và đình Lãm Thụy nằm chéo nhau. Góc ngồi của Lý Vũ Châu và Chương Trì vừa hay có thể nhìn thấy góc nghiêng của Hồ Mục Viễn. Ban đầu anh ấy không để ý, nhưng ai đó cứ mãi thất thần ngó sang thì anh ấy cũng phải chú ý theo.
“Ừm.” Chương Trì cũng nhìn cô, hỏi: “Gọi ai thế?”
“Bạn học thôi, bạn cấp hai.”
“Tôi cũng là bạn học của em đấy. Sao chẳng thấy em có chuyện gì để nói với tôi?”
“Làm gì có chuyện đó.” Hồ Mục Viễn cười trừ, rồi quay đầu gọi Nhậm Thiến Đình.
Nhậm Thiến Đình ngoái lại, chỉ thấy Hồ Mục Viễn đã chạy lên trước.
Cô liếc mắt: “Không phải bảo thích người ta à? Sao chạy nhanh thế?”
“Bám theo quá lại không hay.” Nhậm Thiến Đình có lý lẽ riêng của mình.
Khu Tây Lộc Biệt Uyển nằm giữa núi Tây Lộc và trường Đại học Đường Thành, là khu chung cư cao cấp mới được xây dựng vài năm gần đây.
Ban đầu, bố mẹ Lý Vũ Châu mua căn hộ này với lý do làm quà tặng con trai khi vào cấp ba, nhưng thực chất là để gây áp lực. Còn anh ấy, vì không nỡ phụ lòng một căn penthouse rộng gần 400 mét vuông, đành nửa đùa nửa thật điền nguyện vọng vào Đại học Đường Thành.
Bàn ăn nhà Lý Vũ Châu vừa dày vừa sang, mặt đá cẩm thạch phủ đầy hoa văn chìm, dưới ánh đèn pha lê càng thêm lấp lánh. Dù có cả chục người vây quanh, vẫn dư dả không gian.
Chẳng mấy chốc, đồ ăn lũ lượt giao tới.
Phần của Hồ Mục Viễn và Đậu Bân Nguyệt là do Lý Vũ Châu gọi từ trước mà hai cô không hề hay biết. Anh ấy hỏi: “Hợp khẩu vị chứ? Bân Nguyệt bảo hai đứa thích ăn cay, nên tôi đặc biệt chọn món Tứ Xuyên.”
“Dạ.” Hồ Mục Viễn gắp một miếng ớt hiểm nhỏ bỏ vào miệng. “Ngon lắm. Cảm ơn đàn anh.”
Lý Vũ Châu nghi ngờ mình nhìn nhầm: “Em ăn ớt sống luôn á?”
“Dạ.”
Hồ Mục Viễn mặt không đổi sắc nhai rồi nuốt, cô rất thích cảm giác tê cay bùng nổ trong khoang miệng mỗi khi cắn vỡ miếng ớt hiểm.
Lý Vũ Châu lắc đầu tiếc nuối: “Xong rồi.”
Nhậm Thiến Đình tò mò: “Ai xong?”
“Không có ai hết.” Lý Vũ Châu lảng đi. “Không cần dọn dẹp đâu.” Anh ấy ngăn Đậu Bân Nguyệt lại. “Cứ để trên bàn đi. Em lên lầu với họ trước đi.”
Đậu Bân Nguyệt: “Em đợi Mục Viễn cùng đi.”
Hồ Mục Viễn vừa bước ra khỏi nhà vệ sinh, đã thấy Chương Trì đứng trước cửa đổi giày.
Cô thuận miệng hỏi: “Cậu ra ngoài à?”
Chương Trì vẫy tay: “Lại đây.”
Hồ Mục Viễn vừa đi vừa hỏi: “Gì thế?”
“Đi với tớ một chuyến.”
“Đi đâu?”
“Ra cổng Tây lấy đồ.”
“Nhiều lắm hả?”
“Ừm.” Chương Trì trả lời qua loa.
“Đợi chút.” Hồ Mục Viễn nói xong liền chạy đi.
Hai phút sau, người quay lại không phải Hồ Mục Viễn mà là Nhậm Thiến Đình.
Cô nàng cười tủm tỉm: “Chương Trì, lúc nãy Mục Viễn nhờ tớ đi cùng cậu ra cổng Tây.”
Chương Trì khẽ nghiến răng, cười lạnh trong lòng.
Trên tầng hai, trong thư phòng nhà Lý Vũ Châu có một chiếc bàn gỗ dài thật dài. Hồ Mục Viễn ngồi cạnh Đậu Bân Nguyệt, giúp cô ấy sắp xếp lại xấp tài liệu vụ án vừa in ra, còn nóng hổi.
Chẳng mấy chốc, Nhậm Thiến Đình và Chương Trì đẩy cửa bước vào.
Nhậm Thiến Đình hai tay trống không, còn Chương Trì cầm theo mấy tập hồ sơ bìa cứng dày cộp.
Hồ Mục Viễn lật xem một lúc, bàn tay chống lên má. Điều luật gì, tính hợp pháp gì, vòng vo rối rắm, thực sự không thể khơi gợi chút hứng thú nào trong cô. Cô đọc đến buồn ngủ.
“Tớ xuống dưới rót ly nước nóng.” Hồ Mục Viễn hỏi Đậu Bân Nguyệt: “Cậu có muốn uống không?”
“Có.”
Cô cầm hai chiếc ly thủy tinh, mới rửa sạch một cái, liền thấy có bóng người đổ xuống bên cạnh.
Chương Trì cũng vào bếp.
Anh không cầm gì, cũng không nói lời nào, chỉ khoanh tay dựa vào bệ bếp gần cửa, lẳng lặng nhìn cô.
“Cậu cũng cần nước à?” Hồ Mục Viễn hỏi.
“Cậu cứ rửa tiếp đi.” Chương Trì nói.
Hồ Mục Viễn đành tăng tốc, rửa xong ly thứ hai, cầm lấy ly chuẩn bị ra ngoài.
Bất thình lình, Chương Trì đứng dậy, chắn ngay lối đi.
Hồ Mục Viễn bị dọa giật mình, suýt chút nữa đâm sầm vào anh.
“Tránh ra, Chương Trì.”
Không những không nhường đường, Chương Trì còn tiến lên một bước. Hồ Mục Viễn theo bản năng lùi lại. Anh thản nhiên lấy đi ly nước trên tay cô, rồi thuận thế ép cô vào giữa bệ bếp và cơ thể mình.
“Làm gì đấy?” Cô trừng mắt nhìn anh.
“Hồ Mục Viễn, người tớ gọi là cậu hay bạn cùng phòng của cậu, trong lòng cậu không rõ chắc?”
Câu này đúng là trúng tim đen. Hồ Mục Viễn có chút chột dạ, giọng nói cũng nhỏ đi: “Dù gì cậu cũng tiện tay bắt người, ai đi mà chẳng như nhau? Cậu ấy đi thì cả đôi bên đều vui.”
“Ai vui?” Chương Trì cười giận dữ, “Cậu là sinh viên đại học, hay nghề phụ là bà mối đấy?”
“Cậu biết còn hỏi?”
“Cậu sốt sắng thế, đến kẻ ngốc cũng nhìn ra.” Chương Trì lạnh lùng, “Tớ có nên lấy oán báo ơn không nhỉ?”
Hồ Mục Viễn cảm giác được Chương Trì không vui, nhưng không hiểu sao lại vậy. Cô nói: “Cũng được thôi, mà cậu còn chưa đưa WeChat của Chu Nguyên Lâm cho tớ đâu.”
“Hóa ra là vì chuyện này.” Chương Trì cúi người tới gần, giọng trầm thấp: “Cậu cũng giỏi đấy, chưa gặp mặt mà đã nhớ rõ tên người ta.”
Bàn tay Hồ Mục Viễn đặt trên mặt đá cẩm thạch lạnh lẽo, cô thản nhiên đáp: “Đâu có khó nhớ.”
“Cậu nghĩ đẹp lắm.”
Khoảng cách gần đến mức hơi thở hòa vào nhau. Hồ Mục Viễn không phải người chậm hiểu, cô rõ ràng nhận ra dòng chảy ngầm không thể diễn tả thành lời giữa họ. Dĩ nhiên, cô cũng chẳng tự luyến cho rằng Chương Trì có ý gì với mình.
Cô nghi ngờ anh đang cố tình trêu cô, đơn giản là không vui vì bị cô lôi vào trò ghép đôi, cho nên muốn “trả thù” sự nhiệt tình thái quá của cô.
Anh muốn kéo cô xuống nước.
Mà nếu bị Nhậm Thiến Đình bắt gặp cảnh tượng này, thì cô có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng chẳng rửa sạch.
Không hiểu sao, ánh mắt Chương Trì bỗng dừng lại trên đôi môi đỏ mọng của Hồ Mục Viễn. Cô ăn cay như thế, hẳn là bị ớt nhuộm thành màu sắc mê người này.
Hồ Mục Viễn bỗng rùng mình, dù là kẻ ngốc cũng hiểu ánh mắt đó có ý gì.
“Bình tĩnh. Tớ sai rồi.” Cô nhanh chóng cúi xuống, lách người thoát ra. “Tớ thực sự sai rồi, Chương Trì. Tớ đã tự kiểm điểm sâu sắc. Tớ không bao giờ lo chuyện bao đồng nữa. Cậu đừng hại tớ.”
Vừa dứt lời, cô đã chạy biến khỏi bếp.