Cơm nước xong xuôi ở nhà Hạ Giai Ninh, Kha Vũ Minh không nán lại lâu mà lái xe về căn hộ ở Tây Lộ.
Anh ấy liếc sang người đang ngồi ghế phụ, giọng lười nhác:
“Hôm nay làm sao thế, trông ủ rũ vậy?”
“Dạ?” — Chương Trì hơi nhổm dậy.
“Cãi nhau với Giai Giai à?”
“Không có cãi.” Anh với Hạ Giai Ninh thì có gì mà cãi nhau.
” Vậy sao hôm nay sinh nhật mười tám của con bé, cháu không ở lại lâu hơn?”
“Ở nãy giờ là đủ rồi.”
“Nom cái thái độ kìa.”
Kha Vũ Minh nhìn cậu cháu ngoại, ánh mắt có phần suy đoán:
“Hay là có bạn gái rồi?”
“Không có ạ.”
“Thế sao khuya thế này còn đòi về trường?”
“Cháu ôn thi.”
Kha Vũ Minh khẽ hừ một tiếng, hiển nhiên là chẳng tin.
Đếm ngược vài giây đèn đỏ, ngoài trời chợt lác đác mấy bông tuyết rơi. Tuyết to như nhung, chạm vào kính xe rồi hóa thành nước.
“Hay để cậu đưa về Tây Lộ Biệt Uyển đi, về ký túc còn phải cuốc bộ một đoạn, mà xe cậu thì chẳng có ô.”
“Không sao ạ, đi bộ dưới tuyết cũng hay mà.”
Kha Vũ Minh cười:
“Gió tuyết chẳng ngăn được nhỉ? Theo đuổi người ta gian nan lắm à?”
“Cũng hơi.” — Chương Trì thẳng thắn thừa nhận.
“Ôi chao, thế là thật hả!”— Kha Vũ Minh bật cười ha hả. — “Được đấy, ác giả ác báo, cho cháu nếm thử cảm giác của Giai Giai đi!”
Kha Vũ Minh tấp xe vào lề, tiện tay ném cho Chương Trì cái mũ lưỡi trai.
“Biến đi, nhóc con.”
Chương Trì kéo thấp vành mũ, men theo hàng bụi rậm thấp mà đi về phía ký túc.
Chợt, từ giữa bãi cỏ rộng bên phải vọng tới một tiếng làu bàu đầy tức tối. Nghe quen quen.
Tim anh như bị kéo căng, quay sang nhìn, quả nhiên thấy Hồ Mục Viễn—người mà buổi chiều còn mất tích ở Đông Thái.
Cô ngồi trong cái chòi nhỏ cách đó hơn chục mét, bên cạnh là Đậu Bân Nguyệt. Hai người vừa ăn khoai nướng vừa nói chuyện.
Chương Trì nhẹ nhõm hẳn, định quay lưng đi tiếp, nhưng đúng lúc ấy, một giọng hát lệch tông thảm họa vang lên.
Chương Trì đứng khựng.
Anh cố nín cười, nghe vài giây rồi lấy điện thoại ra quay lại.
…
Hồ Mục Viễn chui tọt vào chăn, chuẩn bị tắt điện thoại đi ngủ thì màn hình bỗng sáng lên.
Một tin nhắn từ Chương Trì, kèm theo video.
Cô ấn vào xem thử.
Màn hình tối om, chẳng thấy gì, nhưng ngay giây tiếp theo—
“Chúc cậu tìm được người~”
Trời đất quỷ thần ơi!
Hồ Mục Viễn cuống cuồng thoát ra, mặt nóng bừng.
Nhiếp Tư Trăn ghé đầu sang:
“Mẹ ơi ai hát vậy?”
“Không có ai hết!”
Cô lôi tai nghe từ dưới gối ra, đeo vào rồi mở video lên lần nữa.
Đoạn video bị zoom quá đà, hình ảnh không rõ nét, nhưng khuôn mặt cô thì lại chẳng lẫn đi đâu được.
Hồ Mục Viễn chưa từng thấy, hóa ra khi hát trông cô lại ngớ ngẩn đến thế.
Giữa đêm khuya thanh vắng, cả thế giới chỉ còn lại giọng hát thảm họa của chính mình.
Cô không điếc, cũng chẳng mù, nên giờ nhìn lại, mới thấy mấy nhịp điệu lệch lạc kia đáng xấu hổ nhường nào.
Cô rúm cả chân lại vì ngượng, như sắp nghẹt thở đến nơi.
Mà đáng giận nhất là, ngay lúc cô cắn khoai, hát lớt phớt vì quên lời, bỗng có tiếng cười khẽ vang lên.
Rõ ràng là của Chương Trì.
Cứ như cậu ta đang ngồi ngay bên giường cô mà cười vậy!
Hồ Mục Viễn câm nín.
Cuối cùng, cô chịu không nổi nữa, nhấn mạnh vào nút tắt.
Hồ Mục Viễn: Cậu bị gì vậy hả!
Chương Trì: Tình cờ đi ngang qua thôi.
Hồ Mục Viễn: Xóa ngay!
Chương Trì: Còn chịu hẹn tớ ra ngoài không?
Hồ Mục Viễn: Dám uy hiếp tớ?
Chương Trì: Ừ.
Chương Trì: Lấy video dọa cậu đó.
Hồ Mục Viễn: Vậy cứ giữ mà xài đi!
Cô tức đến nổ phổi, không thèm nhắn nữa.
…
Mãi đến khi kỳ thi kết thúc, Nhậm Thiến Đình vẫn chẳng mấy khi quay về ký túc. Những lúc buộc phải ghé qua lấy đồ, không khí trong phòng lại chìm trong căng thẳng.
Trần Dĩnh bận rộn đi sớm về muộn, chẳng để ý lắm. Còn Hồ Mục Viễn thì không nghĩ mình sai, cũng chẳng chịu mở lời xuống nước. Thế là sự căng thẳng cứ giằng co mãi cho đến khi nghỉ đông.
Trong kỳ nghỉ, Hồ Mục Viễn sinh hoạt rất điều độ: ngủ sớm dậy sớm, sáng đọc sách, chiều viết lách, tối xem phim truyền hình.
Trương Thiến thì lại thấy khó chịu với cái sự “nhàn nhã” của cô, sợ cô làm hư hai đứa em đang học cấp hai. Cách vài hôm lại hối cô đi làm thêm kiếm tiền. Hồ Mục Viễn bèn thu dọn đồ đạc về quê, ở với ông bà nội.
Cô mua tặng ông bà mỗi người một chiếc mũ len có lót nỉ. Hai cụ vui lắm, lúc bác trai, bác gái mang trứng gà sang biếu còn lấy ra khoe.
Bác gái cười:
“Mục Viễn còn mua cả quần cho bố, giày cho mẹ nữa phải không?”
Hồ Mục Viễn bất ngờ:
“Dạ, sao bác biết ạ?”
“Bố con kể đó. Ổng nói quần con mua là hàng hiệu hẳn hoi, mấy trăm tệ một cái, cả đời ổng chưa mặc cái quần nào xịn vậy đâu.”
Hồ Mục Viễn sửng sốt.
Lần trước, cô dùng tiền dạy kèm để mua quà cho cả nhà. Hai đứa em hí hửng, mẹ thì càm ràm cô chẳng biết chọn đồ, giày vừa cứng vừa xấu, đúng là phí tiền. Chỉ có cha là im lặng, nhận lấy rồi cất ngay vào tủ. Cô chưa từng nghĩ, hóa ra ông lại tự hào đến mức đem khoe với họ hàng.
“Bố con vui lắm, cứ khen con ngoan, giờ biết mua đồ cho bố rồi.” — Bác gái cười hiền. “Con gái vẫn là chu đáo nhất, chứ anh trai con chẳng bao giờ nhớ đến bố mẹ đâu.”
Hồ Mục Viễn cảm thấy hơi hoảng, vội tìm cớ trốn lên lầu.
Nhà nội có một con mèo vàng khỏe khoắn, mới sinh một lứa mèo con.
Mèo mẹ rất nhạy cảm, hễ phát hiện có người xem trộm lũ nhỏ là lập tức tha con đi giấu chỗ khác. Hồ Mục Viễn tò mò, lâu lâu lại lén nhìn một chút.
Đến khi bọn mèo con bắt đầu chập chững đứng lên, cô chụp một tấm ảnh, đăng lên mạng kèm dòng trạng thái: “Meo meo meo”.
Không lâu sau, Chương Trì cũng gửi đến một bức hình.
Anh cũng vừa chụp một con mèo con, chỉ tầm hai ba tháng tuổi. Lưng và đuôi của nó đen tuyền, trông hơi giống một chú bò sữa tí hon.
Tối đến, Hồ Mục Viễn mới nhìn thấy tin nhắn. Đây là lần đầu tiên từ sau vụ “video” mà hai người nói chuyện lại với nhau.
Cô còn đang chần chừ không biết có nên trả lời không, thì bà nội gọi xuống ăn bưởi. Cô đặt điện thoại sang một bên, rồi quên béng mất.
Sáng hôm sau, Hồ Mục Viễn ngồi bên bếp lửa, nướng bánh nếp.
Điện thoại chợt rung lên.
Chương Trì nhắn: “Hồ Miên Miên, mấy ngày nay ở nhà làm gì thế?”
Cô đáp cụt lủn: “Chơi.”
Không phải không có chuyện để kể, chỉ là không muốn tiếp tục cuộc trò chuyện. Người khác nhắn, cô chẳng nghĩ nhiều như vậy. Nhưng cứ là Chương Trì thì lại thấy phiền.
Cô không thích cảm giác này. Cô còn nhiều thứ phải làm, không muốn bận lòng vì cậu ta.
Chương Trì lại hỏi: “Chơi với ai?”
Bánh nếp nướng đã phồng lên, lớp vỏ vàng giòn, lách tách nổ nhỏ trong lửa.
Hồ Mục Viễn không trả lời.
Anh đợi.
Mười phút. Nửa tiếng.
Màn hình vẫn không động tĩnh.
Đến lúc này, anh mới tỉnh hẳn khỏi cơn ngái ngủ.
Rõ ràng cô ấy không định trả lời. Giống như hôm qua, bức ảnh anh gửi cũng chẳng khác gì ném đá xuống sông.
Chương Trì nhíu mày, quăng điện thoại ra góc giường.
Mấy phút sau, lại với lấy.
Anh mở album ảnh.
Trên màn hình là cảnh một đêm mùa đông, tuyết bay lất phất dưới ánh đèn đường mờ mờ. Hồ Mục Viễn cắm cúi hát, vừa đập tay giữ nhịp, vừa chỉnh lại gọng kính, lâu lâu lại gặm một miếng khoai nướng.
Nhìn thế nào cũng thấy như một con chuột hamster bận rộn.
Càng ngắm, tâm trạng anh càng tốt hơn.
Chương Trì xem đi xem lại, bất giác cảm thấy giai điệu bài hát vốn dĩ cũng không quan trọng lắm. Cô ấy hát dở, nhịp loạn, nhưng giọng nói và cách phát âm lại có nét đáng yêu.
Anh nhìn mà tay hơi ngứa ngáy, muốn đưa tay vò nhẹ gương mặt kia một cái.
Màn hình điện thoại tối dần, phản chiếu đôi mắt cong cong mang ý cười của Chương Trì.
Anh vội vàng nghiêm mặt, cố ép khóe môi mình không cong lên nữa.
Không được.
Thế này không ổn chút nào.
Anh nghĩ, “Người gì đâu mà không biết điều. Nếu cứ thế này, bạn cùng lớp không làm được nữa rồi.”