Khai giảng học kỳ mới, Hồ Mục Viễn là người cuối cùng quay lại ký túc xá.
Vừa đẩy cửa ra, cô đã nghe tiếng “tách!” Nhiếp Tư Trăn nấp sau chiếc máy ảnh nhỏ, cười tít mắt:
“Lưu niệm đầu năm! Nào, tạo dáng thêm cái nữa đi.”
“Người đầy bụi đường thế này mà cũng chụp à?” Hồ Mục Viễn vừa than vãn, nhưng vẫn phối hợp giơ tay làm dấu chữ V.
Tay còn chưa kịp hạ xuống, cô bắt gặp ánh mắt của Nhậm Thiến Đình đang nghiêng đầu nhìn mình.
“Rồi rồi,” Hồ Mục Viễn chủ động phá băng, “khỏi nói, biết cậu sắp bảo là quê mùa rồi.”
“Đúng là quê thật.” Nhậm Thiến Đình không chút khách sáo.
“Hồ Mục Viễn.”
Lúc đang sắp xếp hành lý dở dang, cô bỗng nghe Nhậm Thiến Đình gọi tên mình.
“Gì?”
Nhậm Thiến Đình hất cằm, giọng chắc nịch:
“Cậu với Chương Trì đang quen nhau hả?”
“Hả? Không có.” Hồ Mục Viễn ngớ ra, “Cậu nói linh tinh gì vậy?”
“Thế sao ảnh nền WeChat của Chương Trì lại là con mèo cậu chụp?”
Cô hoàn toàn không hay biết, bị hỏi mà đơ người: “Hả?”
“Thật hả?” Nhiếp Tư Trăn hào hứng chen vào, “Đưa tui coi nào—”
Trần Dĩnh vẫn chưa theo kịp câu chuyện: “Gì đó? Gì cơ?”
Nhậm Thiến Đình chìa màn hình ra trước mặt cả đám:
“Cậu ta đổi lâu rồi đấy.”
Hồ Mục Viễn liếc mắt qua, cố tỏ vẻ bình thản:
“Tớ không biết. Chắc thấy mèo nhà tớ dễ thương thôi mà.”
“Giỏi, cứ giả vờ đi.” Nhậm Thiến Đình cười lạnh.
“Đúng là thật này.” Nhiếp Tư Trăn gật gù. “Ơ, Thiến Đình, có người gửi tin nhắn thoại cho cậu kìa.”
Nhậm Thiến Đình mở ra, giọng một nam sinh vang lên:
“Anh giống như con cá bơi trong ao sen của em—”
Cô bấm gửi ngay một tin nhắn:
“Bị điên à.”
Lại một tin nhắn thoại nữa đến:
“Ban đầu nghe không hiểu, sau nghe rồi mới thấy chính mình trong bài hát. Thôi nhé chị, em không chơi nữa.”
“Xí.” Nhậm Thiến Đình mắt nhanh tay lẹ, xóa tin nhắn kia không chút do dự. “Bớt đi một tên, nhẹ cả người.”
Lúc này, Nhiếp Tư Trăn mới thuật lại chuyện vừa rồi cho Trần Dĩnh. Trần Dĩnh nghe xong, nhìn Hồ Mục Viễn đầy thảng thốt, cảm thán:
“Trời đất ơi.”
Không ngờ ngày đầu khai giảng mà phòng ký túc lại rối loạn thế này.
Hồ Mục Viễn cũng nhìn cô ấy, không còn gì để nói:
“Nghe có vẻ hơi trà xanh thật, nhưng cái này là lỗi tớ chắc?”
“Dĩ nhiên là lỗi của cậu.” Nhậm Thiến Đình vừa xong vụ “cá bơi ao sen”, lập tức quay lại dằn mặt Hồ Mục Viễn: “Không lẽ là lỗi của tớ? Cậu rõ ràng biết Chương Trì thích cậu, lại cứ giả ngây giả ngô, đúng là chọc tức tớ mà!”
“Tùy cậu thôi.” Hồ Mục Viễn buông xuôi, “Cậu nói gì cũng đúng hết.”
“Hừ.” Nhậm Thiến Đình lại thôi giận, còn làm bộ thần bí: “Thực ra, tớ biết từ lâu rồi.”
“Biết gì cơ?”
“Cậu có biết hôm đó ở núi Tây Lộc, Chương Trì đã nhìn cậu bao nhiêu lần không? Tớ đâu có mù.”
“Trời ạ.” Nhiếp Tư Trăn cười sặc.
Hồ Mục Viễn cạn lời:
“Nhậm Thiến Đình, cậu mà không học diễn xuất thì phí quá.”
“Chẳng qua tớ không muốn tác thành cho người ta thôi.” Nhậm Thiến Đình thở dài, “Nhưng tớ cũng không cam tâm, nên cứ chờ xem hai người diễn trò gì nữa. Thế, Chương Trì có nhắn tin cho cậu trong kỳ nghỉ không?”
“Không nhiều lắm.”
“Vậy là có rồi.”
Hồ Mục Viễn phản pháo: “Có thì sao chớ?”
“Chả sao cả. Khuyên cậu đừng bận tâm quá, chương Trì cứ nay một búa, mai một gậy, chắc cũng chỉ xem cậu như một con cá nhỏ trong ao mà thôi.”
Những ngày cuối tháng Ba, trời bỗng nhiên trong xanh rạng rỡ.
Hồ Mục Viễn và Nhiếp Tư Trăn ngồi giữa sân thể dục, trò chuyện dưới ánh nắng ấm áp.
Trên bãi cỏ, lác đác có những nhóm sinh viên như hai người họ. Xa xa, từ sân bóng rổ vọng lại vài tiếng hô to: “Dã mã phân tông! Bạch hạc lương sí!*” khiến Hồ Mục Viễn phân tâm. Cô quay sang hỏi Nhiếp Tư Trăn:
“Tuần trước mình học đến chiêu thứ mấy rồi ấy nhỉ? Sao mình chẳng nhớ gì cả?”
*”Dã mã phân tông” (野马分鬃) và “Bạch hạc lương sí” (白鹤亮翅) là hai động tác trong Thái Cực Quyền.
Nhiếp Tư Trăn đáp:
“Hình như là chiêu ‘Tì bà’ thì phải. – Đừng đánh trống lảng. Rồi sao nữa? Trương Tinh Sở tìm thấy Tả Vũ Kỳ rồi, cô ấy định làm gì?”
“Tất nhiên là giết hắn rồi.”
Dạo này Hồ Mục Viễn mê mẩn thế giới võ hiệp. Từ Kim Dung, Cổ Long đến Lương Vũ Sinh, Ôn Thụy An, Hoàng Dịch, cô đều lần lượt mượn về đọc. Đọc vẫn chưa thỏa, trong những khoảnh khắc lơ đãng, cô lại tự dệt nên một câu chuyện của riêng mình.
Nhiếp Tư Trăn và cô khá hợp cạ. Cả hai đều không thuộc nhóm xuất sắc nhất trong ngành, nhưng lại dành phần lớn thời gian theo đuổi “sở thích cá nhân”. Trên lớp, họ thường giúp nhau che giấu việc lơ đễnh. Biết Hồ Mục Viễn thích viết lách, sau khi đọc mấy chương đầu câu chuyện của cô, Nhiếp Tư Trăn bị cuốn hút đến mức ép cô tiết lộ nội dung tiếp theo.
“Giết thế nào? Đối đầu trực diện à? Trước đây bọn họ chưa đánh nhau thật sự bao giờ, Trương Tinh Sở có cơ hội thắng không? Mà Tả Vũ Kỳ chẳng lẽ không thanh minh gì sao? Hắn chắc chắn biết lý do cô ấy đến tìm hắn mà.”
“Nếu tỷ thí đàng hoàng, Trương Tinh Sở chưa chắc thắng, nhưng cô ấy ôm quyết tâm đồng quy vu tận, nên chắc chắn sẽ giành phần hơn. Còn về Tả Vũ Kỳ, tâm trạng hắn đã không còn như trước, chắc chắn sẽ không chủ động lên tiếng. Nhưng khi giao đấu đến đoạn cao trào, hắn phát hiện ra không chỉ muốn giết hắn, Trương Tinh Sở còn muốn dùng chính cách của hắn để trả lại cho hắn tất cả, muốn xé hắn thành từng mảnh. Lúc ấy, hắn hoàn toàn thất vọng, muốn cô ấy đau đớn, nên mới chịu mở miệng.”
“Chà, nghe hấp dẫn đấy! Nhưng hắn có chết không? Hắn là loại người nham hiểm xảo quyệt thế kia, chắc chắn phải có đường lui chứ?”
“Tất nhiên rồi.”
“Hay thật!” Nhiếp Tư Trăn gật đầu chắc nịch. ” Thích quá đi. Mục Viễn, sao cậu lại nghĩ ra câu chuyện này vậy?”
“Viết quá nhiều bài chính thống cho thầy cô rồi, muốn đổi sang mấy chuyện yêu hận tình thù cẩu huyết một chút cho mới mẻ. Mình thấy đặt vào thế giới võ hiệp thì hợp lý hơn. Dù sao cũng chỉ là viết chơi thôi, viết gì chẳng là viết.”
“Viết gì chẳng là viết…” Nhiếp Tư Trăn nịnh nọt. “Vậy tớ đặt hàng được không? Mục Viễn, cậu viết cho tớ một chút đồng nhân* đi được không? Dạo này fandom chẳng có gì mới, thế giới của tớ trống rỗng quá.”
*đồng nhân: fanfiction – truyện do fan sáng tác dựa trên tác phẩm gốc
“Tớ chịu.” Hồ Mục Viễn thật thà. “Thật đấy. Chưa bao giờ viết, ngoài mấy cái cậu viết thì tớ cũng chẳng đọc cái nào cả. Nhiếp Tư Trăn, cậu biết viết cơ mà! Sao lại trông chờ vào tớ?”
“Tớ cảm giác văn phong của mình không hay bằng cậu.”
“Thôi đi, tài khoản Weibo của cậu bao nhiêu fan rồi, người ta khen cậu nở hoa luôn ấy chứ, Nhiếp Tiểu Thiện đại nhân.”
“Chậc, cậu không hiểu rồi. Fandom bọn tớ ít người lắm, chỉ cần có ai chịu viết thì đều được xem như bảo vật quốc gia. Dù tớ viết có dở đến đâu, họ cũng có thể tâng bốc lên tận trời.”
“Đừng tự hạ thấp mình. Mấy bài của cậu tớ đọc hết rồi, cảm xúc chân thành, sống động vô cùng.”
“Viết một chút đi mà, Mục Viễn. Tớ sẽ cung cấp tư liệu cho cậu. Dù sao cũng là luyện bút thôi, luyện gì chẳng là luyện.”
Hồ Mục Viễn lẩm bẩm: “Khéo tay mà không có gạo thì nấu kiểu gì đây… Tớ chưa có kinh nghiệm. Viết nam nữ còn không biết, cậu bắt tớ viết nam nam, cậu thấy có hợp lý không hả?”
“Tớ cũng đâu có kinh nghiệm.”
“Nhưng cậu đã đọc rồi mà?”
“Cậu muốn đọc không? Tớ có đấy.”
“Không muốn!”
“Có kinh nghiệm hay không thực ra chẳng quan trọng chút nào. Như cậu viết võ hiệp vậy, chẳng lẽ cậu đã từng thực sự đánh đánh giết giết sao?”
“Những chuyện đó còn tưởng tượng được, chứ trên giường thì tưởng tượng kiểu gì?”
“Cứ thế mà tưởng tượng thôi, dang rộng đôi cánh sáng tạo của cậu ra nào.”
“Đừng có mơ nữa, đại nhân à. Hoặc là tự thân vận động, hoặc là trèo tường sang fandom hot mà chờ người khác ban phát đồ ăn đi.”
Nhiếp Tư Trăn thở dài: “Thật ra fandom hot cũng không dễ sống đâu, học sinh tiểu học nhiều quá, phải đãi cát tìm vàng, cực lắm.”
Hồ Mục Viễn bật cười: “Cậu đúng là yêu cầu cao thật đấy.”