Mùa Hạ Trôi Xa

Chương 49



Hồ Mục Viễn rời khỏi khu chung cư, men theo con đường lát đá, cứ vậy mà vô định bước đi. Dưới bóng cây long não, một giọng gọi khẽ vang lên giữa khoảng trời chiều lặng gió.

“Hồ Miên Miên!”

Hồ Mục Viễn giật mình quay đầu. Dưới tán lá xanh um, Chương Trì đứng đó, khóe môi vẽ nên một nụ cười dịu dàng. Chiếc mũ xô xám che bớt đi ánh mắt sâu thẳm, áo lông vũ màu be ôm lấy dáng người cao ráo, tuấn tú đến mức khiến người ta chẳng thể rời mắt.

Không chút do dự, cô băng qua đường, lao thẳng vào vòng tay anh.

Chương Trì hơi khựng lại, cúi xuống nhìn cô, giọng trầm thấp: “Em sao thế?”

Hồ Mục Viễn vốn dĩ định tỏ ra bình thản, nhưng chỉ một câu hỏi ấy đã khiến hốc mắt cô đỏ hoe. “Không sao…” Giọng cô khàn khàn, cố tình nghiêng đầu tránh đi ánh nhìn của anh.

Nhưng Chương Trì lại hiểu lầm. Anh cúi người, hai tay nâng khuôn mặt cô lên, tỉ mỉ quan sát. Đôi mắt đẫm lệ ấy như một mảnh ký ức vụn vỡ, chồng lên hình ảnh cô bé năm nào đứng trước cửa siêu thị, cố nén nước mắt. Giọng anh trầm xuống, nghiêm túc hỏi:

“Bố em đánh em à?”

“Không có.” Hồ Mục Viễn giật mình, nhận ra sự hiểu lầm của anh, bèn lùi một bước, nhưng lại bị Chương Trì kéo lại.

“Cẩn thận xe.” Anh nói.

Hồ Mục Viễn lặng lẽ nhìn anh, nhẹ giọng: “Tại sao anh lại hỏi vậy?”

Chương Trì không đáp mà chỉ cười khẽ: “Anh đói rồi. Hồ Miên Miên, về khách sạn rồi từ từ nói, được không?”

Khách sạn của Chương Trì ở ngay gần đó. Hồ Mục Viễn gọi đồ ăn giúp anh, rồi vứt điện thoại qua một bên.

“Giờ thì nói đi.” Cô lên tiếng.

“Nói gì?” Chương Trì lại chẳng muốn nói nữa.

Hồ Mục Viễn nhìn anh, đi thẳng vào vấn đề: “Anh đã từng thấy em bị đánh đúng không?”

Từ trước đến nay, cô chưa từng chủ động vạch trần vết thương của mình. Nghĩ đi nghĩ lại, nếu anh đã biết, thì chỉ có thể là khoảnh khắc nhục nhã nhất ấy.

“Ừ.”

Năm đó, vào một ngày hè, trên chuyến xe trở về từ chuyến du lịch cùng Kha Vũ Minh và dì Hiểu Hàm, xe bọn họ bị kẹt lại trước một trung tâm thương mại lớn. Chán nản nhìn ra ngoài cửa sổ, Chương Trì vô tình thấy Hồ Mục Viễn đứng trước cửa siêu thị.

Trong mắt anh, cô là một cô bạn học khá thú vị. Trước khi cô giáo Vương phát hiện ra ánh sáng nơi cô, cô vẫn luôn lặng lẽ, ít hòa nhập với bạn bè. Nếu không vì vô tình đọc được cuốn nhật ký chứa đầy thế giới rực rỡ của cô, có lẽ anh cũng sẽ không chú ý đến một cô gái trầm lặng như thế.

Khi anh định hạ cửa kính xuống để gọi cô, thì bất ngờ, một người đàn ông mặc đồng phục công nhân xanh đậm vung tay giáng mạnh một bạt tai lên mặt cô.

Chương Trì lớn lên trong một gia đình hạnh phúc, thậm chí còn chưa từng bị mắng nặng lời, huống chi là chứng kiến một cảnh tượng như vậy. Hồ Mục Viễn lảo đảo suýt ngã, còn anh thì chết sững.

Chiếc xe lăn bánh rời đi, nhưng anh vẫn ngoái đầu lại. Hình ảnh cô gái nhỏ cố kìm nước mắt, vẻ ấm ức và quật cường ấy cứ thế khắc sâu trong tâm trí anh. Hôm sau, anh đã tìm đến khu tập thể công nhân.

“Thảo nào…” Hồ Mục Viễn khẽ cười, trong mắt lộ ra chút hiểu rõ. “Thảo nào anh lại rủ em về nhà anh xem truyện tranh. Hóa ra là vì thương hại em.”

Chương Trì không biết mình đã nghĩ gì khi đó. Có lẽ anh chẳng nghĩ gì cả, chỉ đơn thuần muốn giúp cô, như một chú mèo nhỏ co ro dưới hiên ngày mưa. Nhưng không biết vì sao, con mèo nhỏ ấy về sau lại không đến nữa, còn bắt đầu lảng tránh anh.

Sau lần gặp lại, sự quan tâm của anh với cô nhiều hơn, phần lớn cũng bởi vì quá khứ. Anh từng nghĩ, mình không hẳn là thích cô.

Cho đến ngày lên núi Tây Lộc, khi cô vô thức tiến đến gần, anh bỗng chốc nghẹn lời. Có thứ gì đó dâng lên trong lòng, như một ngọn sóng ngầm không thể đặt tên.

“Em không đáng thương.” Chương Trì tựa người vào giường, kéo cô xuống bên cạnh, giọng mang theo chút nửa đùa nửa thật. “Người đáng thương là anh, Hồ Miên Miên, không bằng em thương anh trước đi?”

“Anh thì có gì mà đáng thương?”

“Em nói thử xem.”

Chương Trì đưa tay che mắt cô, hương bạc hà lạnh lẽo của sợi dây chuyền trên cổ anh hòa cùng hơi thở ấm áp, chạm nhẹ lên làn da cô.

“Chúc mừng sinh nhật.” Giọng anh trầm ấm vang lên bên tai. “Hồ Miên Miên, chúc em mãi mãi hạnh phúc, bên bạn trai thật dài lâu.”

Hồ Mục Viễn bật cười khẽ, vừa định nói gì đó thì điện thoại đặt trên bàn đột nhiên reo lên.

Cả hai cùng nhìn về phía màn hình. Ba chữ “Tưởng Lăng Trúc” hiện lên rõ ràng.

Không khí chững lại trong giây lát. Hồ Mục Viễn định bước xuống giường, nhưng Chương Trì bất ngờ lật người, đè cô trở lại.

“Nghe ở đây đi.” Giọng anh trầm thấp, mang theo một chút bá đạo. Ngón tay thon dài nhẹ nhàng siết lấy cổ tay cô.

Tưởng Lăng Trúc hẹn cô tối nay ra ngoài chơi, sau khi Hồ Mục Viễn khéo léo từ chối, cậu ta lại hỏi cô mấy ngày tới có rảnh không.

Dưới ánh mắt chăm chú của Chương Trì, Hồ Mục Viễn cảm thấy như có gai sau lưng. Cô chỉ nói vài câu rồi vội vàng cúp máy.

Chương Trì lười biếng tựa vào đầu giường, cười nhạt: “Em bận rộn quá nhỉ, Hồ Miên Miên.”

Hồ Mục Viễn khẽ chạm môi vào khóe miệng anh, nhẹ giọng hỏi: “Chương Trì, khi nào anh về?”

“Đuổi anh à?” Anh nhướng mày.

“Không phải.” Hồ Mục Viễn hít sâu một hơi, như thể đã quyết định điều gì đó. “Chương Trì, chúng ta cùng về Đường Thành đi.”

Sáng ngày mười bốn tháng Giêng, Hồ Mục Viễn lặng lẽ kéo vali rời khỏi nhà.

Mãi đến khi ngồi trên chuyến tàu cao tốc hướng về Đường Thành, cô mới nhắn tin cho mẹ, lấy cớ trở về trường sớm để làm thêm.

Cách làm của cô giống như “tiền trảm hậu tấu”, không từ mà biệt, suýt chút nữa khiến nhóm chat gia đình dậy sóng. Bác trai, cô dì chú bác thay phiên gọi điện, trách móc cô bồng bột tùy hứng, chỉ vì cha mẹ nói dăm ba câu mà giận dỗi bỏ đi.

Hồ Mục Viễn chẳng có gì để tranh cãi. Cô không nghĩ mình đang chống đối cha mẹ, cô chỉ đơn giản là không muốn ở nhà nữa. Nếu đã nhìn nhau không vừa mắt, thì chi bằng chủ động rời khỏi tầm mắt họ. Dù gì thì mâu thuẫn trong nhà cô, cuối cùng cũng sẽ rơi vào quên lãng, chẳng ai muốn truy cứu đến cùng. Họ chỉ cần một chút thời gian để mọi thứ quay về với bề ngoài êm ấm như cũ.

Hai ngày sau, Hồ Đông Thành gửi tiền cho cô. Hồ Mục Viễn chuyển trả toàn bộ, nghĩ thầm rằng nếu chăm chỉ dạy kèm thêm vài lớp, cô hoàn toàn có thể tự nuôi sống bản thân.

Thế nhưng, mọi chuyện lại rẽ sang một hướng ngoài dự liệu. “Ngộ Ngã” bất ngờ bùng nổ trên các nền tảng mạng xã hội, thu hút sự chú ý của cả giới xuất bản và các công ty điện ảnh.

Sau khi bán bản quyền sách và phim, Hồ Mục Viễn hoàn toàn độc lập về tài chính. Cô gửi về nhà một khoản tiền đáng kể, từ đó về sau, hành tung mỗi kỳ nghỉ đều không còn bị ràng buộc bởi gia đình.

Mùa hè năm ba đại học, Chương Trì và Hồ Mục Viễn rong ruổi từ Thanh Đảo đến Vệ Hải, thuê một căn homestay ngay đối diện bãi tắm.

Vệ Hải cảnh đẹp như tranh, khí hậu dễ chịu, chỉ có ánh mặt trời khác biệt hẳn so với các thành phố miền Nam. Sáng sớm, hơn năm giờ, Hồ Mục Viễn bỗng nhiên tỉnh giấc vì một giấc mộng, phát hiện bên ngoài trời đã sáng trưng. Cô khẽ kéo rèm cửa kính, lập tức một làn gió biển ẩm lạnh ùa vào, khiến tấm rèm voan trắng phấp phới như cánh chim bồ câu.

Tiếng sóng vỗ bờ hòa lẫn cùng tiếng rừng thông rì rào, trong buổi sớm yên tĩnh lại càng rõ ràng chân thực. Hồ Mục Viễn đứng trên ban công hình vòng cung, hướng về phía biển trời xanh biếc, hít một hơi thật sâu, cảm giác như toàn bộ lồng ngực được nước sạch gột rửa, khoan khoái đến lạ thường.

“Xuống biển chơi không?” Chương Trì không biết từ lúc nào đã đứng cạnh cô.

“Đi chứ!”

Trời còn quá sớm, các cửa hàng dọc đường đều chưa mở, du khách cũng thưa thớt. Dọc bờ biển dài miên man, ngoại trừ cô và Chương Trì, chỉ có vài chú chim nhỏ dậy sớm đang chao liệng trên cát.

Hồ Mục Viễn xắn quần, chạy đuổi theo từng đợt sóng trắng xóa, vui vẻ như một đứa trẻ.

Chương Trì lại không có niềm say mê đặc biệt với biển như cô. Anh nhàn nhã đi phía sau, mái tóc đen rối bù trong gió biển, trông chẳng khác nào một công tử lười nhác chưa tỉnh ngủ.

“Hồ Miên Miên!” Anh đột nhiên gọi.

Hồ Mục Viễn nhìn anh, lúc này mới phát hiện Chương Trì đang một tay đút túi, tay còn lại cầm DV, lặng lẽ ghi hình cô.

“Anh quay cái gì đấy!”

“Quay đồ ngốc.” Chương Trì lười biếng đáp.

“Anh mới ngốc ấy!” Hồ Mục Viễn hầm hầm chạy tới định tắt máy, nhưng Chương Trì vẫn ung dung đứng yên, thậm chí còn nhân cơ hội nhấc bổng cô lên.

Hồ Mục Viễn vừa giành lại DV, vừa tranh thủ lấy cát dính trên chân quệt hết lên người anh.

Chương Trì tự làm tự chịu, bất đắc dĩ đặt cô xuống ngay lập tức.

Anh nhẹ nhàng ho khan một tiếng, dáo dác nhìn quanh.

Hồ Mục Viễn đâu thể không hiểu ý anh. Cô lùi về sau hai bước, rồi bất thình lình xoay người chạy thẳng về hướng bãi biển.