Đêm giao thừa năm ấy, Hồ Mục Viễn đang quây quần bên bếp lửa với bà và cả gia đình, cùng nhau hàn huyên chuyện cũ.
Bỗng nhiên, điện thoại rung lên liên tục, Nhiếp Tư Trăn gửi đến mấy tin nhắn.
Hồ Mục Viễn mở ra xem. Dòng tin nhắn đầu tiên là một đường link video, tiêu đề hiển thị bản cắt ghép nội dung phim “Ngộ Ngã”.
Nhiếp Tư Trăn: Không cần cảm ơn đâu, chúc mừng sinh nhật sớm nha, Miên Miên Băng đại đại!
Hồ Mục Viễn: Hả?
Nhiếp Tư Trăn: Mau xem đi!
Cô nhanh chóng trở về phòng, đeo tai nghe vào rồi nhấn mở video.
Nhiếp Tư Trăn vốn là một fan trung thành của phim ảnh và show truyền hình, kinh qua không biết bao cặp đôi trên màn ảnh. Có cặp nổi tiếng, tài nguyên tràn ngập, nhưng số lượng hay ho lại chẳng có bao nhiêu. Cũng có cặp quá đỗi vô danh, tìm cả internet cũng không thấy một mẩu tư liệu nào. Trong cơn thèm khát nội dung, cô ấy bắt đầu tự sản xuất, viết truyện, dựng video, tất cả đều có đủ.
Những ngày đầu chập chững, không biết bao nhiêu tác phẩm rối rắm, lộn xộn đã bị vùi dập ngay khi chưa kịp lộ diện. Nhưng có lẽ thất bại quá nhiều lần, cuối cùng cũng đến ngày cô ấy “khai thông hai mạch Nhâm Đốc”, dần dần nắm bắt cách lựa chọn cảnh quay, kết nối hình ảnh để tạo nên những đoạn phim mượt mà, tràn đầy cảm xúc.
Sau vài video trở thành hiện tượng, lượng người theo dõi của Nhiếp Tư Trăn tăng vọt. Vì thế, khi Hồ Mục Viễn mở video “Ngộ Ngã”—được đăng từ hôm qua, dòng chữ chạy ngang màn hình đã dày đặc, chen chúc những bình luận từ khán giả. Có người bày tỏ tình cảm với diễn viên, có người tranh luận về nhân vật, lại có người đọc tiểu thuyết gốc rồi quay lại xem lần hai.
Ngực cô đập thình thịch. Một cảm giác khó tả trào dâng.
Nhiếp Tư Trăn đã chọn cặp diễn viên từ một bộ phim võ hiệp kinh điển, tạo nên hình ảnh một đôi trai tài gái sắc. Nhưng nền nhạc lại là một ca khúc tiếng Anh có tiết tấu mạnh, từng nhịp, từng giai điệu đều bùng nổ mãnh liệt. Chỉ trong vài phút ngắn ngủi, cao trào liên tiếp dâng trào, vừa bi tráng vừa lãng mạn. Đến khi thanh kiếm cuối cùng xuyên thẳng xuống, kết thúc đột ngột, tim cô như cũng bị một nhát dao sắc bén đâm vào.
Hồ Mục Viễn bật cười, giọng nói hòa lẫn trong tiếng pháo hoa ngoài trời, gửi đến Nhiếp Tư Trăn:
Đỉnh quá, Nhiếp Tiểu Thiện đại đại!
Nhiếp Tư Trăn: Thế nào? Thích không?
Hồ Mục Viễn: Thích lắm, sao cậu lại giỏi thế chứ?!
Nhiếp Tư Chân: *Hehe, nhớ vào phần bình luận phim *Ngộ Ngã* mà xem nhé, có bất ngờ đó!*
Hồ Mục Viễn mơ hồ đoán ra điều gì đó. Cô rời khỏi ứng dụng, mở phần bình luận lên—quả nhiên, “Ngộ Ngã” đã thu hút một lượng lớn độc giả mới.
Cô vừa đọc từng dòng bình luận, khóe môi vừa vô thức cong lên. Khi quay lại phòng khách, nụ cười trên môi vẫn chưa hề tan biến.
Bác gái nhìn Hồ Mục Viễn, tò mò hỏi:
“Chuyện gì mà vui thế con? Nãy giờ ở trong phòng nhắn tin với ai đấy?”
Hồ Mục Viễn đáp gọn:
“Bạn con ạ.”
Bác gái đùa:
“Không phải đang yêu rồi chứ?”
Hồ Đông Thành liếc cô một cái. Hồ Mục Viễn lập tức phủ nhận:
“Không có, chỉ là bạn cùng phòng thôi ạ.”
Mới đi làm được nửa năm, anh họ cười cười:
“Có gì mà căng thẳng thế, đại học rồi mà, yêu đương cũng đâu có gì to tát.”
Trương Thiến lắc đầu phản đối:
“Gì mà không có gì to tát, bây giờ vẫn còn sớm quá.”
Hồ Đông Thành nhíu mày, giọng điệu nghiêm khắc:
“Con gái yêu sớm làm gì? Nhất là đường xá xa xôi như ở Đường Thành, sau này nó còn phải về quê làm việc, yêu cũng chỉ là lãng phí thời gian.”
Bà nội gật gù đồng tình:
“Đúng vậy, con gái mà lấy chồng xa là mất con. Vẫn nên về quê, ở gần cha mẹ vẫn tốt hơn.”
Ngày mùng năm, gia đình Hồ Mục Viễn chất đầy hành lý, rời quê về Thiệu Thành. Hôm sau, cửa hàng sắt thép của Hồ Đông Thành sẽ mở cửa khai trương.
Hồ Mục Viễn thật ra thích ở nhà bà nội hơn, tự do, không ai quản thúc. Còn ở nhà mình, nội quy vô hình chất chồng: không được mở loa ngoài, đeo tai nghe cũng không được cười lớn, trò chuyện không được quá lâu, sợ ảnh hưởng hai đứa em học cấp hai. Nhưng cô chẳng còn lựa chọn, vì ngày mười ba tháng giêng là sinh nhật cô, theo lẽ thường phải ở nhà với bố mẹ.
Gia đình cô không quá coi trọng sinh nhật. Mỗi năm, ai cũng chỉ lặng lẽ quây quần, dùng bữa đầy đủ hơn ngày thường một chút rồi thôi. Nhưng năm nay khác. Hai mươi tuổi, trong mắt Hồ Đông Thành, là một cột mốc quan trọng.
Giữa bữa ăn, ông đặt đũa xuống, nghiêm túc nói:
“Hồ Mục Viễn, con cũng hai mươi tuổi rồi, đã là người lớn, phải nghĩ đến tương lai đi. Đừng suốt ngày ru rú trong phòng ôm máy tính nữa.”
Trương Thiến tiếp lời:
“Đúng vậy, em trai em gái con sắp lên cấp ba rồi, con làm chị, rảnh rỗi thì kèm chúng nó học, cũng là chuẩn bị cho sau này thi lấy biên chế.”
Hồ Đông Thành chốt lại:
“Không làm giáo viên thì thi công chức, chỉ có hai lựa chọn đó thôi, nghe rõ chưa?”
Hồ Mục Viễn đã quen với những lời nói nửa ra lệnh này. Nhưng hôm nay, lần đầu tiên cô đáp trả:
“Con định sẽ không về đây.”
Không khí trên bàn ăn chùng xuống.
Trương Thiến nhìn cô:
“Sao lại không về?”
Hồ Mục Viễn ngẩng đầu, nhẹ giọng:
“Mẹ, năm đó nhà mình xây nhà, thiếu người phụ giúp, ba đứa con đều phải khuân gạch. Nhưng em trai con than mệt, không muốn làm, mẹ lại cười, dỗ nó: ‘Đây là xây nhà cho con mà!’ Nếu nhà đó là xây cho em trai con, vậy con về làm gì?”
“Linh tinh!” Trương Thiến phản bác ngay:
“Mẹ nói thế lúc nào hả? Học thói luyên thuyên ở đâu vậy!”
“Không nhận cũng chẳng sao, không quan trọng. Con nhớ là được.”
Không chỉ nhớ câu nói ấy, Hồ Mục Viễn còn nhớ rõ giọng điệu, ánh mắt, nụ cười dịu dàng của mẹ khi dỗ dành em trai. Mẹ chưa từng nói chuyện như vậy với cô và em gái.
Sự thiên vị chưa bao giờ chỉ có một lần. Cùng một việc xin tiền mua đồ dùng học tập, em gái phải hỏi ba lần, em trai chỉ cần một lần. Cả ba đứa đều thèm ăn vặt ven đường, em trai mè nheo là có ngay, còn cô và em gái thì chỉ nhận được ánh mắt lạnh nhạt, thậm chí là lời mỉa mai. Nếu em gái cô khóc, sẽ bị trách móc. Nhưng nếu em trai rơi nước mắt, mẹ sẽ dịu dàng hỏi: “Sao thế con?”
Những tổn thương nhỏ nhặt này, trong mắt cha mẹ, chẳng đáng kể. Kể ra cũng chỉ tự chuốc nhục vào thân. Họ luôn tự hào rằng mình đối xử công bằng với cả ba đứa con.
Hồ Mục Viễn chưa từng lên tiếng, chưa từng cầu xin. Nhưng cô nhìn thấy rõ tất cả.
Hồ Đông Thành lạnh lùng:
“Mẹ con dù có nói vậy thì cũng không có ý đó. Mà con cứ giữ mãi trong lòng đến tận bây giờ là sao?”
Hồ Mục Viễn điềm nhiên:
“Con không trách ai cả. Con chỉ nói rõ ràng—con sẽ không về đây.”
Hồ Đông Thành hừ lạnh:
“Đúng là cái tính ngang bướng, từ nhỏ đến lớn, chẳng ai ép nổi. Hồi cấp hai, không nói một lời đã tự ý thi vào trường cấp ba ở Yến Thành. Lên đại học, bảo đăng ký sư phạm miễn phí để đỡ gánh nặng cho gia đình thì không chịu nghe. Giờ còn dám cãi lại? Giỏi thế thì đừng có hỏi xin tiền tao!”
Hồ Mục Viễn cười nhạt:
“Nhà mình thiếu tiền cho con học chắc?”
Hồ Đông Thành trừng mắt nhìn cô, giọng đầy châm chọc:
“Nhà này không thiếu số tiền đó, nhưng tiền cũng không phải tự dưng mà có. Làm giáo viên được phân công việc ổn định có gì không tốt? Mày tưởng ra ngoài dễ kiếm việc lắm sao? Theo bố, đáng lẽ ngay từ đầu không nên cho mày học lên làm gì. Học nhiều chỉ để cãi cha mẹ. Đáng lẽ cứ cho mày học hết cấp hai rồi đi làm công nhân, lúc đó mày mới biết đời thực sự thế nào!”
Hồ Mục Viễn buông đũa xuống, điềm đạm nói:
“Nếu vậy, bố tính thử xem con đã tiêu của bố bao nhiêu tiền. Sau này, con sẽ trả lại từng đồng.”
Trương Thiến sững sờ:
“Hồ Mục Viễn, con nói càng lúc càng quá đáng rồi đấy!”
Hồ Đông Thành nheo mắt nhìn con gái, giọng lạnh lùng:
“Trả lại tiền rồi thì sao? Định cắt đứt quan hệ à? Đừng tưởng bây giờ tao không dám đánh mày!”
“Thì đánh đi.” Hồ Mục Viễn cười nhạt, nhìn thẳng vào mắt ông, không hề lùi bước. “Bố đánh thì con báo công an.”
Lời nói đó như một mồi lửa, khiến Hồ Đông Thành bùng nổ. Ông ta gầm lên, định bật dậy, nhưng Trương Thiến vội giữ lại. Ông chỉ tay vào mặt con gái, giận dữ quát lớn:
“Thứ bất hiếu! Chưa ra đời mà đã dám hỗn láo với tao thế này, sau này tốt nghiệp xong còn ghê gớm đến đâu nữa? Tao nói cho mày biết, từ nay mày không phải con tao nữa! Tao không cần loại con như mày! Mày thích đi đâu thì đi, đừng có mà về đây làm gương xấu cho hai đứa nhỏ! Không có mày, tao còn sống khỏe hơn đấy!”
“Được rồi, bớt nói đi!” Trương Thiến kéo chồng vào phòng, giọng hạ thấp xuống. “Ông nổi giận với con làm gì?”
Bữa cơm giờ chỉ còn ba chị em ngồi lại.
Hồ Mục Hinh lặng thinh, không còn tâm trạng ăn uống. Nhưng Hồ Mục Duy vẫn bình thản như không có chuyện gì, tiếp tục xúc thìa cơm cuối cùng trong bát. Sau đó, cậu rút hết tiền mừng tuổi trong túi ra, đặt trước mặt chị gái.
“Chị, chúc mừng sinh nhật.”
Hồ Mục Viễn sững người. Một cảm giác day dứt đột ngột dâng lên. Cô vừa bùng nổ với cha mẹ, nhưng thật ra, em trai cô luôn rất tốt. Cả em trai lẫn em gái đều chưa từng làm gì có lỗi với cô. Ngược lại, chúng luôn nghe lời cô vô điều kiện.
Cô thở dài, giọng pha chút hối hận:
“Xin lỗi. Duy Duy, chị không cố ý nhắm vào em.”
“Em biết mà.” Hồ Mục Duy cười, không chút trách móc. “Nhưng mà… mẹ thực sự đã nói câu đó sao? Em không nhớ gì cả. Nhưng chị à, em tin chị.”
Hồ Mục Hinh cũng nhẹ giọng tiếp lời:
“Bố mẹ đôi khi… đúng là như vậy.” Con bé rút tiền mừng tuổi của mình ra. “Chị, bố không cho chị tiền thì sao đây? Chị có đủ không?”
“Chị có tiền.” Hồ Mục Viễn lắc đầu, đẩy lại. “Hai đứa không có tiền tiêu, cứ giữ lại đi.”
Không lâu sau bữa tối, Trương Thiến ngồi xuống bên cạnh Hồ Mục Viễn, giọng nhỏ nhẹ:
“Bố con chỉ nói vậy thôi. Ông ấy đâu có đánh con thật. Con nói báo công an, con thấy như vậy có quá đáng không?”
Hồ Mục Viễn im lặng.
“Mà con có để ý không? Bố con mấy năm nay đã thay đổi nhiều lắm rồi, không còn nóng nảy như trước nữa. Ông ấy đã bao lâu rồi không đánh con rồi?”
Hồ Mục Viễn bật cười, nhưng đôi mắt lại ánh lên sự cay đắng:
“Mấy năm? Chẳng phải là từ hồi lớp chín sao? Trước đó, chẳng lẽ bố đánh con ít ư? Mẹ, con hồi nhỏ chỉ cần hơi sai sót một chút là bị đánh, bị mắng. Con đã làm gì sai mà đáng bị như thế? Mẹ có biết ngày nào con cũng sống trong sợ hãi không? Buồn cười nhất là con từng nghĩ đứa trẻ nào cũng bị đánh như vậy, sau này mới hiểu ra—hóa ra chỉ có con là cái bao cát cho cả nhà!”
“Bao cát cái gì?!” Trương Thiến giận dữ bật lại, như thể bị chạm vào nỗi đau sâu kín nhất. “Mày nói chuyện khó nghe quá đấy! Nuôi mày bao nhiêu năm, mày chỉ nhớ mỗi chuyện bị đánh thôi sao? Mày không biết ơn à? Hồi đó, nhà mình khó khăn thế nào mà vẫn ráng cho mày học trường tốt, chỉ riêng tiền học phí tiểu học đã gần mười ngàn, mày có biết không? Ai cũng phải trải qua những năm tháng như thế, sao chỉ có mày cứ mãi so đo, ghi hận không chịu buông bỏ? Sao mày cứ cố chấp như thế hả, Hồ Mục Viễn?”
“Con muốn quên lắm chứ!” Cô cười nhạt, mắt cay xè. “Nhưng lúc nuôi con, hai người chưa từng quan tâm con cảm thấy thế nào. Giờ con lớn rồi, hai người lại muốn con quên sạch, chỉ nhớ những điều tốt đẹp của bố mẹ? Nếu vậy, sao hai người không nuôi một con mèo hay con chó?”
Trương Thiến nghiến răng, giọng đầy bất mãn:
“Chủ yếu là do mày quá ngang bướng! Mày có biết mày bướng bỉnh hơn hai đứa kia bao nhiêu không? Với lại, chuyện cái nhà chắc chắn mày nhớ sai rồi. Tao chưa từng nói vậy! Từ nhỏ đến lớn, chuyện học hành, ăn uống, quần áo, bọn tao luôn đối xử công bằng với ba chị em mày. Không ai bị thiếu thốn cả!”
“Thôi đi.” Hồ Mục Viễn cảm thấy tức ngực, không muốn tranh cãi thêm nữa.
Trương Thiến không chịu dừng:
“Đi xin lỗi bố đi.”
“Con không đi.” Hồ Mục Viễn đứng dậy, cầm áo khoác rồi rời khỏi nhà.
“Tính đi đâu?” Trương Thiến vội đuổi theo.
“Loại con như nó quan tâm làm gì?” Hồ Đông Thành gầm lên từ trong nhà, mắt long lên vì giận dữ. “Nó mà chết bên ngoài thì càng tốt!”
Lời của editor:
Có chương ngọt ngào, có chương lại đắng chát, bản thân Ross cũng là một người mẹ và cũng đã đang là con của bố mẹ Ross, được sống trong môi trường hạnh phúc đủ đầy, thật sự đọc chương này không kìm được nước mắt. Có nhiều bậc cha mẹ giống như cha mẹ của Miên Miên, họ đánh tráo khái niệm giữa việc “dạy con” và “bạo lực trẻ em”, những bậc cha mẹ như vậy sẽ không thay đổi và họ sẽ không bao giờ thoát được cái mác kiểm soát của họ. Họ luôn có hàng vạn lý do để nghĩ rằng con cái mình phải biết ơn. Đây là vấn đề mà những đứa trẻ trong gia đình lệch lạc phải đối mặt, không thể giao tiếp cũng không thể phản kháng.