Văn Án:
Hoàng đế già bệnh nặng hôn mê, cha ta quyết định đưa một nữ nhi vào cung xung hỉ.
Đại tỷ vừa hay tin liền trèo tường bỏ trốn cùng thư sinh.
Nhị tỷ nửa đêm cưỡi ngựa trốn khỏi kinh thành.
Phụ thân cúi xuống nhìn ta đang ngồi xổm nghịch bùn dưới sân, mỉm cười hiền hậu, dịu dàng nói:
“Phúc phận to lớn như vậy, cuối cùng cũng đến lượt bảo bối của ta rồi.”
1.
“Gia chủ, người thật sự muốn đưa Tam tiểu thư tiến cung sao?”
Mấy hạ nhân trong phủ từng người từng kẻ kéo đến hỏi, tròn xoe mắt, mặt mũi đầy vẻ không thể tin nổi.
“Đúng vậy, vào cung làm nương nương, giúp nhà họ Thẩm giữ vững ân sủng.”
Cha ta vừa mài d.a.o soàn soạt vừa cười híp cả mắt, dứt khoát gật đầu.
Còn ta, vừa bị ăn một trận đòn tơi tả, đang ôm đầu trốn dưới gầm bàn, cũng kiên định gật đầu theo:
“Đúng đó, kiểu c.h.ế.t cả nhà, lưu danh trung liệt muôn đời ấy.”
Một câu nói ra, đám hạ nhân hoảng loạn bỏ chạy tán loạn, miệng không ngừng hô:
“Lão hầu gia điên rồi!”
Phải, cha ta thật sự điên rồi.
Hoàng đế lâm bệnh nặng nhiều ngày, thiên hạ người người tránh còn không kịp.
Chỉ có mỗi cha ta một lòng trung thành, hăm hở xung phong, muốn đưa con gái vào cung xung hỉ.
Xung hỉ thì cũng đành, nhưng nói thế nào cũng không thể đến lượt ta – đứa vô dụng nhất nhà.
Ai chẳng biết Hầu phủ nhà họ Thẩm có ba gái một trai, nổi danh khắp kinh thành.
Đại tỷ dung mạo khuynh thành, tính tình dịu dàng nho nhã, bao nhiêu công tử thế gia tới cửa cầu thân.
Nhị tỷ hào sảng phóng khoáng, không thua gì nam tử, bao nhiêu thiếu niên hảo hán từng là bại tướng dưới tay tỷ ấy.
Đại ca phong lưu tuấn nhã, dáng dấp tuấn tú, là hình tượng trong mộng của không biết bao nhiêu khuê nữ.
Còn ta thì sao? Leo cây trèo tường, bắt chim phá tổ, đánh nhau còn biết chửi tục.
Đại ca và các tỷ tỷ mỗi ngày được cha khen bao nhiêu câu, ta liền bị mắng bấy nhiêu trận.
Chẳng ngờ chiếu chỉ ban xuống, đại tỷ liền trèo tường bỏ trốn cùng thư sinh, nhị tỷ cưỡi ngựa giữa đêm, chạy khỏi kinh thành.
Cha ta gấp đến độ như cháy nhà, thậm chí từng có ý định thay bằng đại ca, nhưng cuối cùng vẫn cố kiềm chế.
Đi đi lại lại cả đêm, nghĩ tới nghĩ lui, ánh mắt rốt cuộc rơi lên người ta – đứa con gái vô tích sự nhất phủ.
“Trong cung còn có đường cô con, nếu bị ức h.i.ế.p thì tìm bà ấy…”
“Nói năng phải lễ độ, không được đánh nhau, càng không được chửi tục…”
Trước lúc vào cung, cha ôm chặt lấy ta, nước mắt lưng tròng không ngừng rơi.
Ta cố nén nước mắt, nghiêm túc khuyên nhủ:
“Lão già kia, cha phải sống cho tốt, đợi ta được sủng ái rồi, nhất định sẽ quay về dạy dỗ cha một trận.”
Cha há miệng mấy lần, muốn nói gì đó, cuối cùng lại chỉ gào lên một câu:
“Mau cút cho khuất mắt!”
Được thôi, cút thì cút.
Ta nhanh nhẹn chui vào kiệu, lắc lư bị khiêng vào cung.
Ta còn đang mải mơ mộng tới mấy màn đấu đá hậu cung ly kỳ, thì nơi thâm cung mười trượng lại vang lên tiếng chuông trầm mặc.
Còn chưa kịp đếm bao nhiêu tiếng, tiếng khóc tang đã vang vọng khắp nơi—
Hoàng đế… băng hà rồi!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
2.
Năm ta bảy tuổi, ta đã… xung hỉ đến c.h.ế.t hoàng đế rồi!
Giết c.h.ế.t luôn ấy, nếu được thì ta xin quay đầu về nhà.
Nhưng quay lại mới phát hiện, chẳng biết từ khi nào, cửa cung đã đóng chặt.
Giữa lối đi hoàng cung uy nghiêm, từng đoàn người hối hả chạy đến.
Ngay lúc ấy, một tiểu cung nữ lảo đảo chạy tới, vung tay hét lớn:
“Mau! Mau khiêng Tam tiểu thư tới Từ Ninh cung!”
Cha thường nói, ta mất mẹ ngay khi chào đời, thân thể yếu ớt, suýt chút nữa không sống nổi, chính là đường cô đưa ta vào cung, suốt ngày đêm chăm sóc ta.
Nay tiên hoàng băng hà, đường cô trở thành Thái hậu, tất nhiên ở Từ Ninh cung.
Vào Từ Ninh cung rồi ta mới biết, Thái hậu chẳng hề hiền hậu như lời cha nói.
Bà biết con nít sợ bóng tối, liền sai người nhốt ta vào căn phòng âm u.
Ban ngày không cho mở cửa, ban đêm không được đốt đèn.
Bà biết trẻ nhỏ chóng đói, thế mà ta luôn bị bỏ đói đến ruột gan cồn cào, cung nhân chỉ cho chút bánh khô cứng như đá.
Bà biết trẻ con sợ nhất bị đánh lòng bàn tay, ấy thế mà ta chỉ vừa lén xê dịch ghế nhỏ, định cạy cửa sổ trốn ra ngoài, đã bị ma ma đánh cho gào khóc om sòm.
Ngày thứ ba trong cung, ta ngồi xổm trên đất vẽ vòng tròn, dốc hết kiến thức học cả đời để nguyền rủa mụ già kia.
Bỗng một giọng nói dịu dàng, mềm mại vang lên bên cạnh:
“Bên ngoài nguy hiểm, mẫu hậu đang bảo vệ chúng ta đó.”
Nàng là Ôn Chiêu công chúa, cùng tuổi với ta, là con gái út mà Thái hậu thương yêu nhất, cũng là em gái cưng của Thái tử Ôn Dự.
Bảo vệ? Ý nàng ta là kiểu “bảo vệ” đói tới sắp c.h.ế.t ư?
Thấy ta cảnh giác nhìn mình, Ôn Chiêu nghiêm túc giải thích:
“Nếu không, ta cũng chẳng bị nhốt ở đây, ngày ngày nhai bánh khô như ngựa ăn rơm đâu…”
Thiếu nữ nghiêng đầu, ánh mắt trong veo như hươu con, khiến người khác chẳng nỡ nghi ngờ.
Cho tới hai ngày sau, cửa lớn Từ Ninh cung mới chậm rãi mở ra.
Lúc ấy ta mới hiểu, “bảo vệ” trong lời Ôn Chiêu có nghĩa là gì.
Trước mắt, cảnh tượng hiện ra là—xác người khắp nơi, m.á.u me loang lổ.
Cung nhân tất bật lấy nước, dốc sức lau rửa những bậc thềm và tường cung thấm đẫm m.á.u tươi.
Nhiều năm sau, ta vẫn không thể quên ngày hôm đó—cơn ác mộng đẫm m.á.u mở màn cho tuổi thơ của ta.
Năm Cảnh Hòa nguyên niên. Tiên đế băng hà, Ninh vương tạo phản.
Cha và đại ca xuất chinh dẹp loạn, c.h.é.m phản thần, hộ giá Thái tử Ôn Dự – mới mười tuổi – đăng cơ xưng đế.
Tuân di chiếu của tiên đế, Thái hậu nhiếp chính.
Giang Tướng quốc và Tĩnh Bắc hầu phò trợ tân đế, cha và đại ca giữ vững giang sơn.
Mùa xuân năm ấy, thiên hạ bận rộn chọn quốc hiệu, chuẩn bị đại lễ đăng cơ.
Chỉ có điều, đại tỷ bỏ trốn, nhị tỷ mất dạng… bọn họ đi đâu rồi?
Ai cũng muốn hỏi, nhưng ai cũng nghẹn ngào, đỏ hoe mắt.