Mùa Hoa Hạnh Năm Ấy

Chương 2



3.

 

Năm thứ hai sau khi tiến cung, Thái hậu thấy ta suốt ngày cùng Ôn Chiêu công chúa nghịch ngợm, bèn cho mời mấy tiểu thư thế gia vào cung, lại mời cả tiên sinh dạy chữ tới dạy dỗ chúng ta học hành.

 

Một hôm trên lớp, tiên sinh hỏi chúng ta:

“Các con sau này muốn trở thành người như thế nào?”

 

Ta suy nghĩ một lát, rồi ngẩng đầu, đáp đầy kiên định:

“Muốn trở thành người như đại tỷ và nhị tỷ.”

“Trở thành người khiến nhà họ Thẩm và cha ta kiêu hãnh không thôi…”

 

Lời vừa dứt, cả lớp đã bật cười ầm ĩ.

Cười to nhất, không ai khác ngoài Giang Phù – ái nữ của Giang Tể tướng.

 

Nàng ta vốn đã chẳng ưa gì ta, cả ngày chưng diện như một con công sặc sỡ, hễ mở miệng là “cha ta là Tể tướng”.

Nàng ta cười ta xuất thân từ một nhà tai tiếng, cười đại tỷ nhị tỷ ta làm mất mặt tổ tông, lại càng cười ta – đứa ngốc nói lời viển vông.

 

Ta thấy nàng ta cười quá đáng, liền phát điên, nhào tới đè nàng ta xuống đất, đánh cho một trận tơi bời.

 

Cơn mưa xuân vừa dứt, đất cỏ trơn trượt.

Con công thích khoe mẽ bị ta ấn xuống vũng bùn, vừa lôi bùn từ mặt và tóc xuống, vừa khóc mắng:

 

“Cha ta là Tể tướng, là trọng thần phò tá Thái tử, sao ngươi dám đánh ta?”

 

Cha ngươi! Lại là cha ngươi! Lúc nào cũng cha ngươi!

 

Ta đánh ngươi, chính vì ngươi suốt ngày khoe cha!

 

Giang Phù nghiến răng, giậm chân, giũ bùn, rồi vừa khóc vừa chạy đi tìm cha mình – vị Tể tướng đang vào triều.

 

Kết quả còn chưa kịp kể hết sự tình, đã bị ông ta đánh cho một trận nên thân.

 

Khi Giang Tể tướng dẫn con gái tới dập đầu nhận lỗi, ta và Ôn Chiêu công chúa đang bị phạt quỳ ở điện Hoài Ân.

 

Ôn Chiêu vốn ngoan ngoãn, chuyện này ban đầu chẳng liên quan gì đến nàng.

Chỉ là khi ta đánh Giang Phù, nàng cũng nhân tiện hắt một chậu bùn lên người nàng ta.

 

Chuyện nhỏ giữa ba đứa con gái, ai ngờ kéo cả Tể tướng vào cuộc.

 

Thế mà Giang Tể tướng không bênh con, lại bắt Giang Phù quỳ xuống trước điện, hướng về hàng loạt bức họa trên tường mà dập đầu nhận tội.

 

Ngày hôm ấy, Giang Phù bị đánh hai trận, vừa dập đầu vừa rơi bùn đất.

 

Khi dập tới hai bức họa mới được treo chính giữa, nàng bỗng bật khóc thành tiếng:

 

“Thẩm Uyển Từ! Sao đại tỷ và nhị tỷ của ngươi lại khổ đến thế!”

 

Chỉ vì một câu ấy, chúng ta ba đứa quyết định kết nghĩa vườn đào, thề nguyện m.á.u chảy chẳng quên nhau.

 

4.

 

Hoa hạnh nở rồi tàn, đàn chim bay đi rồi lại trở về.

Chớp mắt, ba đứa chúng ta đã mười hai tuổi.

 

Gần đến Tết Trung thu, Giang Phù rủ ta và Ôn Chiêu đi thả đèn bên sông Trường Hà để cầu nguyện.

 

Đèn hoa đăng lấp lánh trôi theo dòng nước, mang theo ước nguyện càng lúc càng xa.

Giang Phù quay sang hỏi ta:

“Ngươi ước điều gì vậy?”

 

Không hiểu vì sao, ta lại nhớ về điện Hoài Ân năm ấy, nhớ đến cha và đại ca đang nơi biên ải xa xôi.

 

“Ta muốn trở thành một nữ tướng nơi sa trường, theo gót cha và đại ca thu hồi lãnh thổ, chinh chiến bốn phương.”

 

Giang Phù nghe vậy, quay mặt đi, vẻ mặt thoáng chút m.ô.n.g lung:

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

“Ngươi không muốn làm hoàng hậu sao?”

 

Ta lắc đầu không chút do dự.

Thiếu nữ bên cạnh bỗng sáng mắt lên, giọng đầy quyết tâm:

 

“Vậy thì sau này ta sẽ làm hoàng hậu, ngươi giữ gìn bờ cõi cho dân, ta cùng hoàng đế giữ vững giang sơn.”

 

Năm ta tám tuổi, thảm họa trong điện Hoài Ân đã khắc sâu vào số mệnh ta, cũng khắc vào lòng nàng.

 

Điện ấy là một trong những cung điện đầu tiên được xây dựng từ thời khai quốc Đại Chu, bên trong treo đầy chân dung công thần.

Họ đều là những anh hùng đã hy sinh vì nước, m.á.u đổ nơi sa trường – là cốt nhục trung liệt của nhà họ Thẩm.

 

Có cụ tổ ta, ông nội, tam thúc, đại bá…

Và hai bức tranh khiến Giang Phù òa khóc hôm ấy, chính là đại tỷ và nhị tỷ của ta.

 

Người đời cười chê, chẳng ai tin nổi.

Rằng giang sơn hôm nay được dựng nên từ hai người con gái “bại hoại thanh danh” ấy – một người tư thông bỏ trốn, một người trốn nhà giữa đêm.

 

Hoàng thúc – người luôn yêu thương ta – đã qua đời từ nửa tháng trước ngày ta vào cung.

Lúc ấy, tin tiên đế băng hà còn bị giữ kín, vì Ninh vương mưu tính tạo phản, dẫn mười vạn đại quân vây thành, mưu đoạt ngai vàng.

 

Đại tỷ ta, mang danh bỏ trốn theo thư sinh, thật ra là nhận lệnh tiên đế, đi cứu Thái tử Ôn Dự đang bị vây tại Định Châu.

 

Nhị tỷ ta, cưỡi ngựa chạy trong đêm, kỳ thực là mang binh phù của cha, dẫn quân Thiên Sách gần kinh thành nhất ứng cứu.

 

Cha ta giữ cổng thành, cùng Thái hậu bí mật hiệp ước.

Ta vào cung – viện binh tới. Chuông tang vang lên – nghịch tặc tru diệt.

 

Năm Cảnh Hòa nguyên niên, m.á.u nhuộm hoàng cung.

Muôn người liều c.h.ế.t bảo vệ ấu đế đăng cơ.

 

Cũng năm ấy, đại tỷ ta cùng phó tướng giả dạng thư sinh bị loạn tiễn b.ắ.n chết.

Nhị tỷ dẫn viện binh phá vòng vây thành công, nhưng trọng thương quá nặng, không qua khỏi.

 

Năm năm rồi. Từ ngày kinh thành binh biến, đã năm năm trôi qua.

 

Dù sử quan đã ghi công vào sách, dù Thái hậu thân lập linh vị tế lễ.

Nhưng vẫn không ai tin.

 

Không ai tin, hai nữ tử của nhà họ Thẩm từng vì Đại Chu mà hiến trọn thân mình.

 

Chỉ vì họ là nữ nhân.

Mà nữ nhân thì, có thể làm nên chuyện kinh thiên động địa hay sao?

 

Điều còn lại nơi đầu đường xó chợ, chỉ là một câu chuyện cũ –

“Con gái nhà họ Thẩm, một đứa bỏ trốn theo nam nhân, một đứa giữa đêm bỏ nhà đi.”

 

Trời đêm vời vợi, sao trời lấp lánh.

 

Ôn Chiêu dịu dàng chắp tay, hướng về những ngọn đèn trôi xa mà lặng lẽ khấn nguyện.

Dù ta và Giang Phù có nài nỉ thế nào, nàng cũng không hé miệng nói ra điều ước của mình.

 

Nô đùa một hồi, mệt mỏi cả ba đứa liền tựa sát vào nhau, cùng dõi theo ánh đèn trôi mãi về phía xa xăm.

 

Thật là một quãng thời gian vô ưu vô lo.

 

Một công chúa, một con gái nhà tể tướng, một nữ nhi tướng môn trung liệt…

 

Tất cả đều ngây ngô mong lớn thật nhanh.

Để rồi cùng phụ huynh trấn thủ giang sơn, thu lại non sông, quét sạch gian thần…

 

Tuổi trẻ mà, luôn nghĩ mọi chuyện đơn giản quá đỗi.

Chỉ mong hoa mãi nở, chẳng muốn người phải chia ly.

 

Nào ngờ đến khi quay đầu, đã là biển dâu đổi dời.