Mùa Hoa Hạnh Năm Ấy

Chương 11



[Phiên ngoại • Vĩnh Cơ]

 

Hôm ấy, khi các vị đại thần tiền triều lại bắt đầu làm loạn, ta dắt theo Mẫn Nhi lánh vào Từ Ninh cung tìm chốn yên tĩnh.

 

Từ ngày đăng cơ, những tấu chương khuyên ta “mở rộng hậu cung, kéo dài dòng dõi” chưa bao giờ ngừng. Lý do thì ngàn lần như một — nói rằng từ khi Đại Chu khai quốc đến nay, chưa từng có vị hoàng đế nào cả đời chỉ yêu một người.

 

Khuyên can suốt mấy năm trời, thấy ta vẫn không lay chuyển, các triều thần giận đến đ.ấ.m n.g.ự.c giậm chân, thậm chí có lão thần dọa lao đầu vào cột để lấy cái c.h.ế.t can gián.

 

Nghe tin, Mẫn Nhi liền dắt ba hoàng nhi từ Khôn Ninh cung chạy tới. Nàng còn cho truyền thái y đứng sẵn bên cạnh lão thần kia, nói rằng lỡ mà không c.h.ế.t hẳn thì có thể kịp thời cứu chữa.

 

Lời vừa dứt, các triều thần cũng không dám làm loạn nữa.

 

Bọn họ đều là những người đã từng bị phụ hoàng ta rèn giũa, rất biết chừng mực. Nay giang sơn yên ổn, bốn phương thần phục, trong triều lại có nữ tử đỗ đạt làm quan, đám lão thần mục nát này đại khái là rỗi việc nên mới bày trò ồn ào. Làm thế, chẳng qua cũng là để không phụ sự kỳ vọng và tin tưởng năm xưa của tiên hoàng.

 

Ta đem những chuyện ấy kể lại như chuyện cười cho mẫu hậu nghe. Người vừa lắc đầu liên tục, vừa cười mắng:

 

“Cái thằng tiểu tử thối này!”

 

Cười một hồi, người lại bật khóc:

 

“Các con đời này có phúc, hơn cả phụ hoàng và cữu cữu của con…”

 

Những năm qua, mẫu hậu luôn mang nặng một nỗi niềm trong lòng. Dù sau này tuổi cao hay lẫn quên mọi chuyện, tay vẫn không rời tay ta, dặn đi dặn lại:

 

“Con phải trị quốc cho tốt, giang sơn này là bao nhiêu đời người liều mạng mới giành được.”

 

“Phải giữ gìn, nhất định phải giữ gìn cho thật tốt…”

 

Lúc khác, người lại nắm tay Mẫn Nhi, khẩn cầu lặp đi lặp lại:

 

“Con đừng hận nó, đừng hận nó… Cả một đời này, nó cũng khổ lắm…”

 

Ta biết, mẫu hậu lại tưởng Mẫn Nhi là di mẫu - Giang Phù.

 

Chuyện di mẫu từng yêu phụ hoàng, mãi đến khi ta lớn mới biết được. Trong ký ức của ta, phụ hoàng và mẫu hậu là đôi vợ chồng tôn kính nhau như khách, hòa thuận kính nhường. Lúc nhỏ, ta cứ tưởng cha mẹ trên đời đều như thế cả.

 

Mãi đến khi ta có Mẫn Nhi, rồi có ba hoàng nhi, ta mới thấu hiểu — những năm tháng ấy, phụ hoàng và mẫu hậu sống bên nhau, chẳng giống phu thê, mà giống như huynh muội!

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Có lần, ta đánh bạo hỏi mẫu hậu:

 

“Người chưa từng yêu phụ hoàng sao? Chẳng lẽ bao nhiêu năm bầu bạn, người chưa một lần động lòng?”

 

Cứ tưởng người sẽ trách ta vô lễ, nào ngờ mẫu hậu chỉ dịu dàng mỉm cười, trong giọng lại đầy vẻ bâng khuâng.

 

Người nói:

 

“Đời chúng ta ấy à, không yêu… mới là may mắn.”

 

Dứt lời, ánh mắt người lại dừng nơi một bức họa — là tranh di mẫu vẽ lúc sinh thời.

 

Giữa tiết xuân rộn ràng, cánh hoa hạnh bay bay, năm thiếu niên thiếu nữ dáng dấp hào hoa, nụ cười rạng rỡ vô ưu.

 

Họ mặc áo gấm, cưỡi tuấn mã, từng kết nghĩa đào viên, từng tràn đầy chí khí vạch trời mở đất.

 

Ta không biết mẫu hậu đang nghĩ gì, chỉ thấy người rơm rớm nước mắt. Có lẽ, người đang nhớ về thời niên thiếu của chính mình.

 

Nhiều năm qua, người sống nơi Từ Ninh cung, trồng hoa trồng cỏ, có lúc thì chép kinh niệm Phật. Nhưng ta biết, người không hề vui vẻ.

 

Dù bên cạnh có ba hoàng tôn ríu rít, dù ta và Mẫn Nhi ngày ngày hầu hạ, người tuy mãn nguyện nhưng vẫn không vui.

 

Dù nữ học ở dân gian phát triển, triều đình có nữ quan, đầu đường cuối ngõ khắp nơi đều ca ngợi nữ tử họ Thẩm lấy thân báo quốc, người cũng thấy an ủi, nhưng vẫn không vui.

 

Mãi đến một mùa xuân nọ, hoa hạnh trong cung lại nở rộ. Ta cùng Mẫn Nhi ngắt vài cành, định mang tặng người.

 

Vừa bước vào Từ Ninh cung, lại thấy người đang ngồi trên bậc thềm điện, thiếp đi lúc nào chẳng hay.

 

Trên gương mặt, là một nụ cười thanh thản chưa từng thấy.

 

Gió xuân dịu dàng thổi qua hoa cỏ trong viện, mang theo mùi hương thoang thoảng thanh nhã.

 

Ta nghĩ, mẫu hậu của ta—

Hẳn là vừa có một giấc mộng viên mãn nhất đời.

 

Trong giấc mộng đầy hoa hạnh rơi rụng ấy, người đã gặp lại những cố nhân khắc khoải bấy lâu trong tim.

 

(Hoàn)