Mùa Hoa Hạnh Năm Ấy

Chương 10



19.

 

Thiên hạ thái bình, bách tính an cư, đôi lứa hữu tình bên nhau trọn kiếp… Tưởng rằng đó đã là kết cục viên mãn nhất trên đời. Mọi sự nên khép lại trong trọn vẹn, nhưng nào ngờ số mệnh trêu ngươi, lại tự tay vạch ra quá khứ tang thương, cảnh còn người mất.

 

Năm Vĩnh An thứ năm, giữa mùa hạ, mưa lớn trút xuống liên miên, điện công chúa khi xưa của Ôn Chiêu tổn hại nặng nề. Vĩnh Cơ sợ ta thương tâm, vội sai người tu sửa. Trong lúc các cung nhân thu dọn di vật, lại phát hiện một bức thư được bao bọc cẩn thận bằng giấy dầu.

 

Tay ta run rẩy mở ra, đập vào mắt là nét chữ mềm mại vô cùng quen thuộc. Khi ấy là tâm trạng gì đây? Như sương mù tan biến, ánh sáng xuyên qua tầng mây, cũng lại như tuyệt vọng ngập trời, cuốn trào đến.

 

Giang Tể tướng chưa từng hại Ôn Chiêu!

Giang Tể tướng… chưa từng hại Ôn Chiêu mà!

 

【Chớ bảo nữ nhi chẳng sánh anh hùng,

Xiêm y thướt tha vẫn có thể xin dải thừng nơi biên ải;

Kiếp này nguyện buộc cương ngựa Hồ,

Dốc thân c.h.ế.t trận, vì giang sơn nổi cơn thịnh nộ.】

 

Từ đầu đến cuối, Ôn Chiêu vốn chưa từng có ý định sống sót quay về!

 

— “Chuyện các ngươi muốn làm, cứ việc làm. Những gì các ngươi không thể làm được… thì để ta làm.”

 

Tận đến hôm nay, ta mới hiểu được hàm ý thực sự của lời ấy. Ta lẽ ra nên đoán ra, Ôn Dự, tất cả chúng ta đều nên đoán ra!

 

Ôn Chiêu xuất giá hòa thân đến Bắc Khương, rất nhiều việc là do đích thân Giang Tể tướng đôn đốc thực hiện. Lễ vật hòa thân là do y bàn bạc cùng Hộ bộ mà định, cung nữ hầu hạ là từng người từng người được chọn lựa kỹ càng.

 

Còn thanh chủy thủ kia, vốn dĩ là do chính tay Giang Phù giao cho Ôn Chiêu, để nàng phòng thân trên đường xa đất lạ.

 

Điều Giang tể tướng trả lại… chưa từng là mạng sống của Ôn Chiêu.

Mà là lòng tin mà tiên đế gửi gắm khi lâm chung.

 

Cả đời này, y ở ngôi cao, phò tá ấu chúa, giữ vững sơn hà. Đến phút cuối không tiếc lấy thân báo nghĩa, dùng chính cái c.h.ế.t của mình để thanh trừng bè phái nơi triều đình.

 

Trong cơn mưa như trút, ta quỳ sụp đất mà bật khóc nức nở.

Khóc cho số mệnh nghiệt ngã, cũng khóc cho vận mệnh khiến người ta tiến thoái lưỡng nan.

 

Rõ ràng có thể nói rõ, vậy mà…

 

Có điều không nỡ hỏi, có điều không dám nói, có điều không thể biện minh.

 

Thế hệ chúng ta, ai cũng bị trói buộc bởi trách nhiệm và số phận. Không tiếc thân mình bảo vệ giang sơn, thu hồi đất đai, chỉnh đốn triều chính.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

Thế nhưng kết cục là gì?

 

Bức trường đồ thiên thu vạn lý được dệt nên từ m.á.u và tâm huyết cả đời, đến khi nhìn kỹ lại chỉ thấy: trung nghĩa, si tình, tất thảy đều như mây khói.

Vật đổi sao dời, cảnh cũ người xưa chẳng thể tái hiện lần nữa.

 

20.

 

Nhiều năm sau, ta đã già. Mỗi độ xuân về hoa nở, ta lại gắng gượng thân thể, ngồi dưới hiên điện phơi nắng. Từ lúc mặt trời mọc đến khi chiều tà buông xuống, ta chỉ nhìn lên bầu trời vuông vức kia, nhìn cây cỏ hoa lá trong cung, ngày nối ngày, năm nối năm.

 

Ta không yêu hoa, cũng chẳng yêu trời đất gò bó này. Làm những việc ấy, chỉ để g.i.ế.c thời gian mà thôi.

 

Bảy tuổi tiến cung, mười lăm tuổi đăng hậu, ba mươi sáu tuổi vào Từ Ninh cung. Cả một đời tưởng rực rỡ huy hoàng, đến cuối cùng, ta chẳng còn gì cả.

 

Thứ duy nhất còn lại, chỉ có thời gian.

 

Thời gian không bao giờ dứt, khiến con người ta sinh lòng tuyệt vọng.

 

Trước đây ta không hiểu, vì sao khi còn sống Thái hậu lại ngày ngày chép kinh Phật. Giờ cuối cùng cũng đã hiểu rồi — những chuyện chẳng thể quay về, cũng chẳng thể tiến bước, đành gửi gắm nơi phật pháp.

 

Lại thêm rất lâu sau.

 

Trong cơn mộng mị nửa tỉnh nửa mê, ta dường như lại quay về mùa xuân năm ấy, chim hót líu lo khắp nơi.

 

Ôn Dự diện mạo như ngọc, một trường thương múa đến xuất thần nhập hóa. Đại ca đứng bên gật gù hài lòng, bóng lưng thẳng tắp tựa tùng bách không ngã trước phong ba.

 

Ôn Chiêu ngoan ngoãn dịu dàng, vén váy bước lên bóng nàng, ánh mắt chan chứa vui mừng.

 

Giang Phù vận xuân sam màu đỏ thẫm, ngồi bên cửa sổ phủ bóng cành hạnh, cẩn thận vẽ từng nét xuân rực rỡ.

 

Thấy ta bước tới, nàng mừng rỡ chạy lại.

 

Thiếu nữ vứt bút, vui vẻ kêu lên:

 

“Thẩm Uyển Từ, tụi ta đợi muội lâu lắm rồi!”

 

Xuân sắc tươi sáng, hoa hạnh lác đác bóng in nghiêng.

 

Mọi người cười nói vui vẻ, ánh mắt hệt như thuở thanh xuân.

Hệt như thuở thanh xuân…