Mùa Hoa Năm Ấy Lại Vì Tôi Mà Nở

Chương 59: Chung cư cách âm



Đừng nói với tôi là...

"Minh Khánh ngoan xinh yêu của em nè."

Nữa hả? Tại sao cứ mỗi lần tới khúc quan trọng là y như rằng Minh Khánh lại đột ngột xuất hiện thế này? Phải chăng ông trời đã gửi tín hiệu xuống để anh ấy phá đám chúng tôi?

Được rồi, bình tĩnh nào Diệp Chi.

Tôi thở dài, nhanh chóng thu lại cảm xúc ngạc nhiên của mình, mỉm cười kiên nhẫn hỏi Thế Hưng: "Cho em số điện thoại của anh nhé?"

"..."

"Khẩn trương lên nào. Em mà giận là không xong đâu!" Tôi phồng má, đứng phắt dậy một tay cầm túi xách, tay còn lại nâng cằm cậu ấy lên. Đúng rồi, chính xác là cảnh tượng này, tổng tài và chàng ngốc bé nhỏ!

Sau vài phút giao tiếp bằng ánh mắt thì Thế Hưng cuối cùng cũng lấy lại được hồn vía mà vội né tránh bàn tay tôi. Ho khù khụ đáp: "Dạ... à được, đưa điện thoại đây."

Mới thế mà đã sợ rồi, dù có mất trí nhớ thì vẫn không bỏ được tật nói lắp khi ngượng ngùng.

"Đây." Thế Hưng trả lại điện thoại cho tôi, sau đó đứng dậy bước ra ngoài mở cửa cho "người yêu mới" của tôi.

Minh Khánh vừa nhìn thấy tôi hai mắt đã sáng rực, mỉm cười vui vẻ như sắp sửa nói điều gì đó. Vì thế nên chưa để ý định của Khánh toại nguyện, tôi chẳng chần chừ mà chạy đến bịt miệng anh ta lại. Sau khi cảm thấy mọi thứ đã nằm trong tầm kiểm soát thì tôi mới yên tâm chào tạm biệt Thế Hưng rồi kéo tay Khánh rời đi.

"Chúng ta đi thôi, anh nhỉ?"

"À... à ừ."

****

Mấy ngày sau đó, dẫu đã trở về trường nhưng tôi vẫn không quên cài gián điệp vào nhà Thế Hưng để theo dõi tình hình, lối sống của cậu ấy. Gián điệp ở đây là ai ư? Tất nhiên là cậu bạn tóc vàng thường xuyên kề cạnh Thế Hưng mọi lúc - Roy.

"Alo, Hưng còn ở Việt Nam không đấy?" Sáng nào tôi cũng gọi điện đến để làm phiền Roy, bởi hơn ai hết, tôi rất sợ người yêu cũ của mình lại đi lạc sang nước khác một lần nữa.

Đầu dây bên kia chợt thở dài, thều thào như vừa mới ngủ dậy: "Toàn gọi tôi vì chuyện đó, sao không đi gặp thẳng thằng Lucas ấy?"

"Tôi ngại."

"Thề, giới trẻ dạo này lạ thật, người yêu cũ với nhau mà bày đặt ngại ngại như đúng rồi."

Tôi phì cười, năn nỉ thêm lần nữa: "Nói đi cho tôi an tâm cái nào."

"Vẫn ở Việt Nam." Roy bỗng khựng lại vài giây, sau đó liền hạ tông giọng xuống mức nhỏ nhất, "Hình như hôm nay Lucas sẽ chuyển đi thì phải."

"Đi đâu cơ?"

"Chuyển đến gần trường Chi ấy, ở cái chung cư tên gì í nhỉ..."

"Gần... gần trường tôi á? Thật không?" Tôi hét lên, tâm trạng vừa phấn khích vừa hồi hộp, "Ở đâu, ở đâu thế?"

"Lucas nói sẽ chuyển nhà vào giữa trưa, để tôi hỏi thử."

"Được được, khi nào Roy lên đây tôi sẽ bao cậu ăn một bữa thịnh soạn."

Roy bật cười, ngay sau đó liền dè dặt nói khẽ vào điện thoại: "Không cần đâu, nhưng hôm trước tôi tình cờ đi qua trường Chi, thấy một cô bạn tên Lan Anh làm rơi thẻ cũng cùng khoa với cậu, vậy nên có thể nào..."

"Lan Anh? Lan Anh khoa Quản trị kinh doanh á? Cô ấy là bạn cùng phòng với tớ!"

"Thật à?" Giọng Roy bỗng cao vút lên, vui mừng xác nhận lại lần nữa.

"Phải phải. Vầy đi, tớ sẽ sắp xếp thời gian cho hai cậu gặp nhau trả lại tấm thẻ. Chúng ta hợp tác, đôi bên đều có lợi."

"Được."

****

Chiều hôm đó, tôi vừa hay nhận được tin nhắn từ Đào Minh Phúc báo rằng cả đám sẽ tập hợp lại nhà mới của Thế Hưng để cùng nhau tổ chức tiệc tân gia.

Ban đầu khi nghe tin thì tôi vô cùng hào hứng và mong đợi, ấy thế mà ngẫm nghĩ hồi lâu tôi lại cảm thấy có gì đó không đúng. Chuyện Minh Phúc biết Thế Hưng đã trở về Việt Nam thì tôi không còn lạ gì, bởi hai cậu ấy là bạn thân của nhau. Nhưng rõ ràng Thế Hưng bị mất trí nhớ cơ mà? Làm sao cậu có thể nhớ được Minh Phúc?

Chỉ còn một đáp án duy nhất mà thôi, Hưng không mất trí nhớ, cậu ấy vẫn còn nhớ tôi, và hiện đang nói dối!

Kết luận vừa được đưa ra là tâm trạng tôi đã phấn chấn hơn hẳn. Suy cho cùng chúng tôi cũng đâu được gọi là... chia tay? Cậu ấy chỉ bảo chán tôi chứ chưa hề nói lời nào khẳng định sẽ chấm dứt mối quan hệ. Vậy nên nếu Hưng không mất trí nhớ thì có thể nói hiện giờ chúng tôi vẫn đang trong mối quan hệ yêu đương!

Ai nói tôi mù quáng thì tôi chịu, vì đúng thật là vậy. Tôi chẳng thể ngừng yêu cậu ấy.

Nếu Thế Hưng đã yêu tôi tận bảy năm, thì tôi nhất định sẽ trả đủ bảy năm cho cậu ấy!

****

Khoảng sáu giờ chiều hôm đó, tôi mặc một chiếc váy hai dây màu trắng dài đến gót chân, phối thêm áo khoác croptop mỏng bên ngoài, tay cầm bó oải hương lớn tung tăng đến nhà Thế Hưng. Phải, từ khi lên đại học tôi đã dần khắc phục những khuyết điểm của mình, và phối đồ cũng không là ngoại lệ. Chính vì thế dù không có Thuỳ Dương bên cạnh nhưng tôi vẫn có thể tự mình chọn đồ.

Ấy vậy mà có một sở đoản tôi mãi chẳng thể khắc phục được, đó là việc quên đi Thế Hưng.

Thôi, không nói đến chuyện này nữa, điều quan trọng hiện giờ là tới nhà cậu ấy. Tôi vừa dạo bước trên đường vừa nhắn tin cho Thuỳ Dương, hỏi xem cô ấy đã tới hay chưa.

Hoàng Ngọc Thuỳ Dương: "Từ từ, tao có chút việc ở công ty thực tập. Khoảng nửa tiếng nữa sẽ đến."

Phạm Diệp Chi: "Coi chừng xe cộ, không cần phải vội đâu."

Tôi tắt điện thoại, tiếp tục đi thẳng về phía toà chung cư cao lớn trước mặt. Đúng thật là gần trường tôi, vậy nên rất thuận tiện cho việc gặp gỡ sau này.

****

"Sao mày nói dối Chi? Mày còn yêu cô ấy mà?"

Tiếng trách chói tai của Minh Phúc bất ngờ vọng lớn từ bên trong khiến chân tôi chợt khựng lại. Có lẽ tôi không nên bước vào thì hơn, ở đây một chút để xem cậu ấy trả lời như thế nào cũng khá thú vị.

"Không, tao nói rồi. Tao không hề yêu Diệp Chi, là cô ấy tự tìm đến tao. Tao không hiểu, rõ ràng tao đã viết rất kĩ trong đấy về việc tao chẳng còn tình cảm với cô ấy. Vậy mà khi tao quay lại Chi vẫn nhất quyết bám theo cho bằng được. Thử hỏi nếu là mày thì mày có thấy phiền không?"

Lời nói Thế Hưng như mũi dao nhỏ, từng chút từng chút khoét sâu vào cả tâm can của tôi. Giọng của cậu ấy cũng không to cũng không nhỏ, nhưng đủ để khiến cho tôi thản thốt.

Tôi thản thốt vì điều gì ư?

Vì tất cả chỉ toàn là do tôi tự mình ảo tưởng, tự mình đa tình. Bởi tôi tin rằng cậu ấy thật sự gặp chuyện khó nói nên không thể chia sẻ cho tôi. Bởi tôi tin rằng ánh mắt năm đó cậu ấy dành cho tôi là thật. Bởi tôi tin rằng cậu ấy trở về là để tìm tôi. Và bởi tôi tin rằng, Thế Hưng yêu tôi, yêu rất nhiều, rất sâu đậm.

Tôi mỉm cười cay đắng, nuốt ngược nước mắt vào trong, thầm chế giễu.

Đã bao lâu rồi chứ, đã bao lâu rồi mà mày vẫn có thể khóc vì một người con trai duy nhất? Hết lần này đến lần khác đều bị cậu ta làm cho đau khổ nhưng lại chẳng thể buông bỏ được. Lúc không có Thế Hưng rõ ràng mày vẫn sống được đấy sao? Sống vô cùng hạnh phúc nữa là đằng khác.

Tôi dứt khoát để bó oải hương ngay cạnh cửa nhà cậu ấy. Trước khi đi còn không quên để lại một dòng tin nhắn coi như lời tạm biệt:

Phạm Diệp Chi: "Tiếc thật, chung cư anh thuê dường như không cách âm."

Sau khi tin nhắn này được gửi đi, tôi có lẽ sẽ quên hết tất cả, chấm dứt mọi thứ đã làm tôi cay đắng suốt bao năm qua.

Sự chung thuỷ của một người phụ nữ cuối cùng cũng sẽ đổ nát vì chính sự xem thường của một người đàn ông mà thôi.

_____________________________________

Nhưng! Hãy cứ giữ bình tĩnh! Chuyến tàu này là ai lái? Là tôi!

*CHƯƠNG SAU "CHẮC CHẮN" CÓ BẤT NGỜ*


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com