Mùa Hoa Năm Ấy Lại Vì Tôi Mà Nở

Chương 61: Nhật ký và lá thư



Khoảng mười một giờ tối, tôi tắt đèn phòng rồi thả cơ thể mệt lã của mình xuống giường, như thể vừa trút bỏ đi biết bao áp lực, căng thẳng sau một ngày dài năng nổ đã qua. Cứ ngỡ cuộc gọi chẳng rõ đầu đuôi của Hưng chỉ đơn giản là để chọc tức tôi, ấy thế mà kết quả nó mang lại còn kinh khủng hơn những gì tôi tưởng tượng.

Tôi vừa chợp mắt chưa lâu thì tiếng chuông điện thoại bỗng vang lên inh ỏi đến đau cả tai. Quái thật, ai lại gọi tôi vào nữa đêm thế này? Rõ ràng hôm qua Bảo Sa đã dặn trước sẽ qua đêm tại nhà bạn, còn Lan Anh thì về quê rồi cơ mà? Tôi thở dài, lọ mọ bật đèn ngủ rồi với lấy chiếc điện thoại để cạnh đầu giường, nhìn vào dãy số quen thuộc mà lòng không khỏi ngạc nhiên.

Là số máy của Thuỳ Dương.

"Alo~" Tôi mắt nhắm mắt mở, thều thào gọi lại.

"Diệp Chi, thay nhanh đồ đi. Thế Hưng gặp chuyện rồi."

"Hả?"

"Thế Hưng bị tấn công tại chung cư, hiện đang được đưa đi cấp cứu. Giờ tao sẽ qua đón mày."

****

Thuỳ Dương nhanh chóng lái xe đến kí túc xá để dẫn tôi vào bệnh viện, lúc ngồi trên ô tô của cô ấy, lòng tôi vẫn không khỏi hoài nghi và lo lắng.

Thế Hưng bị tấn công?

"Tại... tại sao lại có thể..." Giọng nói tôi lạc đi, cứ thế trở nên run rẩy, không rõ ràng. Hai tay bịn rịn mồ hôi còn tim lại đập liên hồi khiến cơ thể bỗng căng thẳng đến cực độ.

Khoảng mười phút sau, xe nhà Thuỳ Dương cuối cùng cũng đã đáp trước cổng bệnh viện. Cô ấy tháo dây an toàn cho tôi, bình tĩnh nói: "Vào trong trước, tao đi tìm chỗ giữ xe."

"Được."

Vừa dứt lời tôi liền mở cửa xe, chạy thật nhanh đến phòng cấp cứu với tâm trạng vô cùng sợ hãi, hồi hộp. Lúc tới nơi đã thấy Roy và Phúc ngồi đó từ trước, quần áo thì xộc xệch còn khuôn mặt lại tái nhợt như thể họ đã đợi Hưng rất lâu.

Tôi từ từ tiến đến chiếc ghế mà Minh Phúc đang ngồi, đứng đối diện với cậu ấy, thẳng thắn hỏi: "Có phải Thế Hưng được đưa đi cấp cứu từ một tiếng trước rồi không?"

Chuyện này là do Thuỳ Dương kể lại cho tôi khi cả hai đang trên đường tới bệnh viện. Bởi không chỉ mỗi tôi mà cô ấy cũng vừa mới hay tin cách đây chưa lâu. Ban đầu tôi còn nửa tin nửa ngờ, nhưng sau khi nhìn thấy Phúc ậm ừ chẳng có câu trả lời rõ ràng thì tôi càng khẳng định lời Thùy Dương nói là đúng.

"Tại sao lại không thông báo cho tôi? Tại sao tôi phải là người biết cuối cùng? Chúng ta rõ ràng đều là bạn bè, cậu biết anh ấy quan trọng với tôi thế nào cơ mà?"

Tôi quỳ xuống, ôm mặt rồi chìm đắm trong cảm giác bất lực đến nghẹt thở, dù rất muốn khóc nhưng chẳng thể khóc được.

"Tao xin lỗi. Thế Hưng không cho tao làm điều đó."

"Ý mày là sao?" Tôi ngẩng mặt lên, chau mày khó tin, "Anh ấy biết trước việc mình bị hãm hại ở chung cư à?"

"Ừ, tao đoán là vậy. Vì trước đó Hưng nhắn tin bảo tao năm phút nữa hãy gọi cảnh sát với xe cấp cứu tới nhà nó. Nếu lỡ nó thật sự gặp chuyện thì nhớ đừng báo cho mày biết. Ban đầu tao chưa hiểu lý do, vậy nên ngay sau khi làm theo lời Hưng nói tao cũng không chần chừ mà chạy vội sang chung cư của nó luôn, lúc nhận ra mọi chuyện đã chẳng còn kịp nữa rồi."

"Rõ ràng... rõ ràng anh ấy đã khoá cửa rất kĩ cơ mà? Với tính cách của Hưng, không thể nào dễ dàng để cho người lạ vào nhà được!"

"Chắc có lẽ..."

"Vì nếu Thế Hưng không mở cửa thì người tiếp theo hắn tìm đến sẽ là mày."

Thuỳ Dương bước đến, giọng nói kiên định cũng theo đó mà vang lên, "Là Lương Đình Nguyên, tên điên đó muốn quay về trả thù cả mày với Hưng."

Thuỳ Dương cuối cùng cũng kể lại cho tôi toàn bộ sự việc. Đầu tiên là hoàn cảnh của Đình Nguyên, theo cô ấy được biết thì sau khi chuyển trường, Đình Nguyên luôn bị ba chất vấn và chửi bới liên tục, thế nên tâm trí hắn khi đó chỉ toàn sự căm phẫn và hận thù đến kinh dị dành cho tôi. Bởi Nguyên vẫn luôn xem tôi là người khiến gia đình hắn thành ra như vậy.

Thêm nữa lúc trước Thuỳ Dương có đọc bài báo nói rằng ba của hắn ta đã phải phá sản vì tội ăn cắp ý tưởng, trùng hợp thương hiệu mà ông ta ăn copy lại chính là của ba Thế Hưng, tập đoàn ODRSOL. Vậy nên sau khi bị lật đổ, ba Nguyên luôn tìm mọi cách để tiêm nhiễm vào đầu hắn những tư tưởng, ý định trả thù độc hại. Rồi cuối cùng là dẫn tới việc Lương Đình Nguyên ghét cay ghét đắng cả hai chúng tôi.

Và quả báo thường tới rất nhanh, Lương Đình Nguyên vì ngỡ bản thân đã giết thành công mối thù cho ba mình nên mới ngoan ngoãn đầu thú mong được khoan hồng. Theo như lời hắn ta thuật lại tại sở cảnh sát như sau:

Khi vừa ra tù, Đình Nguyên vẫn luôn theo dõi cuộc sống cá nhân của tôi và phát hiện chuyện cả hai từng là người yêu nhau. Bởi lúc bắt nạt, hắn chỉ biết tôi có bạn trai chứ không hề nghĩ người đó lại trùng hợp là tên mà hắn muốn xoá sổ. Thực ra ngay từ đầu, Nguyên đã định sẽ trả thù mỗi tôi, vì tôi là con gái nên việc đối phó thường dễ dàng hơn rất nhiều. Nhưng vào phút cuối cùng, chẳng hiểu sao Nguyên lại đổi hướng sang Thế Hưng để thực hiện kể hoạch.

Hắn ta giỏi thao túng tâm lý tới nỗi chỉ qua một mẩu tin nhắn hăm doạ thôi đã có thể khiến cho Thế Hưng mở cửa ngay lập tức. Chính tôi còn đang khó hiểu vì sao người kiên định như cậu lại dễ mềm lòng chấp nhận đến thế. Suy cho cùng Hưng cũng không còn thích tôi nữa, hà cớ gì phải bỏ cả tính mạng của mình để bảo vệ một đứa mà mới vừa hôm trước cậu còn buông lời tàn nhẫn?

Nội dung tin nhắn và hình ảnh mà sở cảnh sát tìm được từ điện thoại của Thế Hưng bao gồm: "Tao là Đình Nguyên, con trai của chủ tịch tập đoàn thời trang từng bị ba mày làm cho phá sản đây. Một là mày mở cửa, hai là con người yêu cũ của mày sẽ chết." Kèm theo đó là vô vàn hình ảnh mà tôi bị bạo lực học đường năm cấp hai, có cả ảnh chụp năm lớp 12 và một số tấm ảnh đời thường của tôi khi bị quay lén lúc đại học.

Thuỳ Dương nhất quyết không cho tôi xem những tấm ảnh hắn gửi, cô ấy chỉ giải thích vỏn vẹn mấy câu rằng:

"Nếu thấy những bức ảnh đó từ người tao thật sự thương yêu, có lẽ tao cũng sẽ chọn chết để mày được hạnh phúc suốt phần đời còn lại. Bởi vì quá khứ của mày chắc hẳn đã phải đáng sợ và tồi tệ lắm, nhỉ?"

Vừa dứt lời là Thuỳ Dương đã không kềm được cảm xúc mà ôm chầm lấy tôi, khóc tức tưởi. Cô ấy chẳng nói được lời nào rõ ràng, chỉ thủ thỉ vào tai tôi, căn dặn rất kĩ.

Dương bảo rằng sau này dù có xảy ra chuyện gì chúng tôi cũng phải chia sẻ cho nhau biết, mỗi tuần đều gặp nhau ít nhất ba lần, và không để một ai trong hai đứa chịu khổ nữa.

"Chuyện qua rồi, tao cũng chẳng còn nhớ đến nữa. Thời điểm đó tao thật sự rất sợ, nhưng không phải hiện giờ tao đang sống rất tốt sao? Đừng lo nhé?"

Lời vừa dứt thì cửa phòng cấp cứu đã vội mở toang, tôi dùng tay lau đi khuôn mặt lem nhem của mình sau đó đứng dậy, chạy về phía bác sĩ để hỏi xem tình hình của cậu ấy.

"Cô là người nhà của bệnh nhân?"

"Phải. Sao rồi bác sĩ, anh ấy..."

"Vẫn đang trong tình trạng nguy hiểm. Mất máu quá nhiều nhưng bệnh viện chúng tôi tạm thời không thể cung cấp ngay, vậy nên hiện giờ nếu ai trùng nhóm máu với bệnh nhân hãy theo tôi làm thu tục hiến máu. Nếu chậm trễ thì e rằng khó mà qua khỏi."

Tôi gật đầu như đã hiểu, vội vàng quay sang hỏi mọi người: "Bọn mình ai có nhóm máu O không?"

"Bác nhóm máu O, có thể truyền được." Giọng nói trầm ấm của người đàn ông trung niên bất ngờ phát lên từ sau lưng khiến cả đám chúng tôi không khỏi giật mình, tất cả đều đồng loạt ngoảnh đầu lại.

Ba... ba Thế Hưng!

Bác ấy bước đến, xoa đầu tôi rồi quay sang nói với y tá: "Chờ chúng tôi khoảng mười phút nhé. Tôi sẽ là người truyền máu cho bệnh nhân."

"Vâng. Nhanh chóng qua nơi xác nhận hiến máu để làm thủ tục nhé."

Lời vừa dứt, bác Hùng đã nhanh chóng tiến đến chỗ tôi, mỉm cười nói khẽ: "Bác muốn gặp riêng cháu, chúng ta ra ngoài nói chuyện một chút."

"Vâng ạ."

****

"Đây... đây là gì ạ?" Tôi nhận lấy cuốn sổ cũ từ tay bác ấy, kèm theo đó là một lá thư được bỏ gọn vào phong bì và nằm ngay ngắn trong cuốn sổ.

"Đây là bức thư mà Thế Hưng muốn gửi cho con nếu nó không thể qua khỏi."

"Dạ?"

"Lucas từng bị U não ác tính giai đoạn 3 năm lớp 11. Vậy nên đó cũng là lí do mà nó phải trở về Hà Lan để phẩu thuật và điều trị. Con đừng trách nó nhé, đoạn tin nhắn nó gửi cho con cũng là khi biết mình chẳng thể sống được bao lâu."

___________________________________

Các độc giả đừng lo, sẽ không có chuyện TẨY TRẮNG gì ở đây cả. Vì ngay từ đầu Thế Hưng không làm gì sai!

Đó cũng là lí do mà tôi yêu con mình như vậy.

Nói nhiêu đó thôi.

Điều quan trọng rằng chương sau là một chương siêu dài. (Có thể nói là dài nhất trong tất cả các chương từ trước đến giờ)

Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com