Tôi thấy giọng anh thật ồn ào: “Anh không có việc gì thì về đi, em muốn ngủ.”
“Triển Nhan, em giải thích rõ đi, sao em lại có thai?”
“Mới có chừng ấy thời gian, sao em đã có thai?”
“Em với Trần Hiến Châu… hai người qua lại từ trước à?”
Chắc anh nghĩ tới mấy lần tôi và Trần Hiến Châu cùng vắng mặt, nên kích động hẳn.
“Đúng thế, chúng tôi sớm quen nhau rồi.”
“Nhưng chuyện này liên quan gì đến anh chứ?”
“Dù gì chúng ta cũng đâu từng hẹn hò.”
Tôi lại ngáp, buồn ngủ không chịu nổi.
“Em đi ngủ đây, không tiễn anh nhé.”
“Triển Nhan…”
“Em thích anh bấy lâu, chẳng lẽ lại thay lòng nhanh vậy.”
Gương mặt anh đầy bất bình: “Nếu chỉ vì mang thai…”
“Tất nhiên là không phải do mang thai.”
“Tôi vốn dĩ rất thích Trần Hiến Châu.”
“Hồi bé tôi đã thích anh ấy, sau đó có mấy năm mê muội.”
“Nhưng giờ tỉnh ngộ rồi.”
Tôi đứng lên, chân thành khuyên: “Thật ra Lâm Mạn Thư là một cô gái rất tốt.”
“Cố Thanh Hoài, anh nghiêm túc suy nghĩ về việc níu kéo cô ấy đi, kẻo rồi anh lại hối hận.”
“Triển Nhan…”
“Sau này anh đừng tìm tôi nữa, Trần Hiến Châu hay ghen lắm.”
19
Quả nhiên, biết chuyện Cố Thanh Hoài tìm tôi, tối đó Trần Hiến Châu ghen lồng lộn.
Tôi hôn dỗ, ôm dỗ mãi không xong.
Đột nhiên anh đi vào phòng tắm.
Lúc trở ra, anh nhất quyết không cho tôi đụng vào.
Dù gì tôi cũng đang đầu thai kỳ, chưa đầy ba tháng.
Bác sĩ dặn chúng tôi phải kiêng khem, không được quan hệ.
Mẹ tôi định đưa tôi về nhà để tiện chăm sóc, nhưng anh sống chết không chịu, còn hứa hẹn đủ điều với hai bên gia đình, nên mới giữ được tôi ở lại.
Ban đầu, hai đứa chúng tôi đàng hoàng đắp hai chăn riêng.
Nhưng chỉ một lúc, tôi đã chui vào chăn anh, muốn được ôm ấp vuốt ve.
“Nhan Nhan, giờ chúng ta thật sự không thể làm gì hết hả?”
“Em không muốn, chỉ muốn anh ôm em thôi.”
Tôi xoay qua xoay lại trong vòng tay anh, tìm tư thế thoải mái nhất, rồi nhắm mắt ngủ ngon lành.
Anh thì khó chịu vô cùng.
“Nhan Nhan… thế này anh không ngủ nổi.”
“Bình tĩnh nào, Trần Hiến Châu.”
“Sao bình tĩnh được?”
Anh gạt mái tóc bên má tôi, hơi thở nóng bỏng phả bên tai.
“Người mình thích nằm ngay đây, thần tiên cũng không kiềm được.”
“Thế anh bảo giờ làm sao?”
Anh ôm siết lấy tôi, vùi mặt vào hõm cổ tôi.
Hồi lâu, anh ấm ức: “Để anh ôm em thêm chút nữa, Nhan Nhan.”
Tôi chạm vào anh, tim cũng đập nhanh hơn.
Nghĩ mà xấu hổ, tôi ăn đến độ “no” thế kia.
“Có đau đớn gì không?”
“Chốc nữa anh đi tắm thêm lần nữa.”
“Trần Hiến Châu.”
“Ừ.”
“Có phải anh quên nói với em một câu không?”
“Câu gì?”
“Anh thích em.”
Anh khẽ cười.
Tiếng cười chứa đầy niềm vui.
“Triển Nhan, anh yêu em.”
Tôi hừ nhẹ: “Được rồi, em cũng yêu anh.”
Nói xong, tôi cũng không kìm được bật cười.
Trong đêm ấm áp, chúng tôi trùm chung một chăn, ôm chặt nhau, cười đến vui sướng.
Tựa như quay về thời thơ ấu, hai đứa bé vô tư, tự do tự tại.
Cô bé Triển Nhan và cậu bé Trần Hiến Châu, cầu tình bạn bền lâu.
Còn chúng tôi khi trưởng thành, sẽ mãi yêu thương nhau suốt đời.
( Hết )