Nhưng đang cười lại rơi lệ.
Bất giác nhớ đến ngày trước, khi đọc Tiếu Ngạo Giang Hồ của Kim Dung, tôi ám ảnh chuyện tiểu sư muội vì sao đột nhiên rung động với Lâm Bình Chi, bỏ qua đại sư huynh, cuối cùng mất mạng vì hắn.
Rồi chợt nhận ra, có lẽ mình cũng từng giống tiểu sư muội, dần xa cách Trần Hiến Châu, để mặc Cố Thanh Hoài xoay tôi như chong chóng.
Nhưng tôi vẫn may mắn hơn tiểu sư muội gấp trăm lần.
Không đi vào ngõ cụt, cũng không đánh mất người âm thầm yêu mình bấy lâu.
17
Khi anh về, trên tay xách mấy hộp đồ tẩm bổ, tôi đang ngồi trên ghế, đọc nhật ký của anh.
Cái tên ngốc này.
Hồi bé cố ý bắt nạt tôi, làm tôi khóc, hóa ra đều do Cố Thanh Hoài xúi.
Bảo là con trai nếu thích một cô bé thì nên trêu chọc, làm cô ấy khóc.
Về sau lớn lên, anh hối hận, nhưng đã muộn.
Khi ấy tôi đã thích kiểu ôn hòa nho nhã như Cố Thanh Hoài.
Thì ra anh chưa từng chán ghét tôi.
Điều anh ghét, là một Triển Nhan chỉ biết quay quanh Cố Thanh Hoài, bị anh ta thao túng cảm xúc, đánh mất chính mình.
Tôi không dám tưởng tượng suốt ngần ấy năm, nhìn tôi lụy vì người khác, anh đau đớn thế nào.
Anh từng nghĩ sẽ buông tay, nghĩ sẽ rời đi mãi mãi.
Cũng từng định thử yêu người khác, hoặc cứ tạm bợ cho qua, nhưng cuối cùng vẫn làm không nổi.
Đêm hôm đó tôi say khướt, anh đưa tôi rời đi, đó là lần duy nhất anh liều lĩnh bất chấp hậu quả.
Trang nhật ký ấy chỉ vỏn vẹn hai chữ to đùng:
“Không hối!”
Tôi gấp cuốn nhật ký.
Anh đẩy cửa bước vào, thấy tôi thì vành tai tự dưng ửng hồng.
Anh hắng giọng, hỏi: “Trưa nay em muốn ăn gì?”
Tôi ngồi dựa vào ghế, đưa tay ra.
Anh bước từng bước đến bên tôi, nắm lấy tay tôi, rồi lại quỳ xuống, áp má vào bụng tôi.
“Triển Nhan, nơi này, thật sự có bé con của anh à?”
Tôi bật cười, cúi xuống hôn anh, nước mắt lăn trên má anh.
“Đợi vài tháng nữa, con sẽ biết cử động.”
Chúng tôi cứ thế ôm nhau, không ai phá vỡ khoảng bình yên hạnh phúc này.
18
Trước ngày tôi và anh đi đăng ký kết hôn, Cố Thanh Hoài bỗng tìm đến.
Khi đó tôi đã biết chuyện anh và Lâm Mạn Thư chia tay.
Chính xác hơn, là do Lâm Mạn Thư đề nghị.
Dù sao, trên đời này chẳng cô gái nào chấp nhận được người mình yêu đem việc kết hôn ra đùa cợt.
Thật ra anh chưa từng nghĩ đến chuyện cưới Lâm Mạn Thư.
Việc gửi thiệp chẳng qua là bốc đồng, cố tình dùng đòn tâm lý để khơi sự ghen tuông của tôi.
Chỉ vì hôm ấy, anh bắt gặp tôi và Trần Hiến Châu hôn nhau.
Nực cười thật, cũng từ hôm đó, anh mới dần dần nhận ra, anh để ý tôi nhiều hơn anh nghĩ.
Tôi nghe anh chậm rãi kể hành trình tình cảm nhiều năm của anh, rành mạch khúc chiết, có vẻ rất thuyết phục.
Nhưng tôi thật sự chẳng bận lòng, cũng chẳng muốn nghe.
Giai đoạn đầu thai kỳ tôi hay buồn ngủ, anh nói được nửa chừng là tôi ngáp lên ngáp xuống.
“Triển Nhan, em buồn ngủ à?”
Anh ngỡ ngàng, vì trước đây tôi rất mê dáng vẻ ôn hòa của anh.
Nhưng đó chỉ là trước đây.
Giờ tôi nhận ra kiểu đàn ông “võ mồm” như anh vốn chẳng bì nổi một người hành động thực tế như Trần Hiến Châu.
Chẳng hiểu sao ngày trước tôi lại mù quáng đến thế.
Tôi vươn vai, ngáp dài: “Đúng vậy, mới mang thai nên cứ thèm ngủ.”
Cố Thanh Hoài ngẩn ra: “Mang thai giai đoạn đầu? Em có bầu?”
“Sao em có thể có bầu được?”
“Sao lại không thể?”