Mùa Xuân Ấy

Chương 3



Vả lại, lần thứ hai rõ ràng thoải mái hơn lần đầu rất nhiều.

Thật lòng mà nói, tôi cũng hơi “ăn quen bén mùi”.

Tôi không nhịn được, khẽ nhìn anh qua tấm gương trong thang máy.

Chàng thiếu gia ngông nghênh, trời sinh lại sở hữu gương mặt điển trai.

Không giống với đám công tử kia, anh lớn lên trong khu đại viện, lại từng rèn luyện mấy năm trong quân ngũ.

Thân hình anh đúng là không chỗ chê.

Tôi thoáng nhớ lại cơ bụng và đường nhân ngư của anh.

Rồi nhớ đến cơ bắp rắn chắc cứng cỏi.

Nhớ cả lúc tôi khóc mắng anh là đồ cầm thú, cào rách lưng anh đến chảy máu.

Anh chẳng những không giận, còn vụng về dỗ dành tôi.

Trong lòng tôi dâng lên cảm giác khó tả.

“Triển Nhan.”

Anh bỗng kéo tôi sát lại.

“Em nghĩ gì thế, vành tai đỏ bừng luôn rồi này.”

“Nghĩ… nghĩ đến cơ thể anh… à không, nghĩ sao anh giữ dáng giỏi thế.”

Tôi vội che mặt, ngượng không dám nhìn.

Nhưng rồi tôi hạ quyết tâm.

Tối nay, xong lần này sẽ cắt đứt hoàn toàn.

Kết thúc rồi, nhất định phải nói dứt khoát với anh.

Vạch rõ ranh giới, đường ai nấy đi, bí mật này cứ để chôn vùi mãi trong bụng hai đứa.

4

Vừa ra khỏi thang máy bước vào phòng, Trần Hiến Châu liền ép tôi lên cánh cửa.

Giờ thì anh cũng tích lũy ít kinh nghiệm, còn biết đặt tay đỡ sau lưng tôi, sợ tôi bị cửa làm trầy xước.

“Đi tắm trước đã.”

Giữa nụ hôn cuồng nhiệt, tôi thở gấp đẩy anh.

Anh hơi tham lam, áp bàn tay lên eo tôi, dùng chút lực đã giữ chặt tôi trong lòng.

Anh cúi đầu hôn tiếp, nụ hôn ngày càng sâu.

Chân tôi gần như mềm nhũn, đứng không vững trên giày cao gót.

Thế là tôi dứt khoát đá giày ra, đứng lên chân anh.

Hơi thở của anh rối loạn hẳn.

Anh bế bổng tôi, bước về phía phòng tắm.

Dọc đường, gần như anh muốn siết tôi tan ra.

Dòng nước ấm xối từ trên đầu xuống, bao trùm cả hai đứa.

Trần Hiến Châu nâng mặt tôi, từng lần một hôn đắm đuối.

Gương mặt ngông cuồng lạnh lùng, giờ lại được nước ấm hòa tan, trở nên dịu dàng.

Khi anh nhìn tôi đắm đuối như thế, dường như tôi cũng động lòng trong khoảnh khắc.

“Triển Nhan…”

Anh cúi xuống, trán chạm vào trán tôi, giọng khàn khàn gọi tên tôi.

Tôi mơ màng, tiếng đáp lại cũng tan nát trong nhịp đẩy.

Anh siết lấy tay tôi, hỏi khẽ: “Có phải lần này thoải mái hơn lần trước không?”

Tôi cắn chặt môi, không chịu trả lời.

Chỉ có móng tay sắc nhọn, lại hằn thêm vết trầy sâu trên bắp tay cuồn cuộn của anh.

5

Cuối cùng, xong lần “cuối cùng”.

Trần Hiến Châu bế tôi vào phòng tắm, tắm rửa.

Tôi tựa người trên thành bồn tắm, ngắm anh xối nước.

Nước ấm chảy xuống tấm lưng rắn chắc rộng lớn, bắn ra vô số tia bọt.

Có lẽ vì quá thoải mái, nên bao ác cảm bấy lâu với anh cũng dần vơi đi.

Nhưng tôi hiểu rõ, chúng tôi không phải mẫu người của nhau.

Dừng lại sớm có lợi cho cả hai.

Anh bế tôi ra khỏi bồn tắm.