Tôi quấn chiếc áo choàng tắm rộng, ung dung ngồi trên kệ rửa tay để anh sấy tóc.
Sấy xong, anh còn ân cần bế tôi trở lại phòng.
Tôi dựa lên vai anh, mơ màng gọi tên.
“Trần Hiến Châu.”
“Ừ.”
“Ngày mai chúng ta đừng gặp nhau nữa. Sau này anh cũng đừng tìm tôi.
Tôi lát nữa sẽ chặn anh, chặn cả WeChat, điện thoại, QQ, Weibo…
Chuyện của chúng ta, anh nhớ giữ kín, ai cũng không được kể.”
Anh đột nhiên khựng lại.
“Triển Nhan.”
Giọng anh thoáng trầm xuống.
Tôi mệt mỏi he hé mắt nhìn anh, rồi mê man thiếp đi.
Anh đặt tôi nằm xuống giường.
Đứng bên giường hồi lâu, anh mới khẽ cười giễu.
“Triển Nhan, em đúng là vô tâm.”
Nhưng tôi không hề nghe thấy.
6
Sáng hôm sau, ngay trước mặt Trần Hiến Châu, tôi xóa mọi liên lạc với anh.
Anh ngồi trên sofa, không biểu lộ gì, cầm điếu thuốc trên tay mà chẳng hút hơi nào.
Tôi mặc chiếc váy mới anh mua, giả vờ thoải mái mỉm cười: “Tôi đi nhé.”
Sau đó, chừng hơn 1 tháng, tôi không gặp lại Trần Hiến Châu.
Nhưng không hiểu sao, tần suất Cố Thanh Hoài xuất hiện trước mặt tôi ngày càng nhiều.
Tôi bắt đầu từ chối những buổi gặp gỡ bạn bè không quan trọng.
Cố gắng giảm thiểu cơ hội đụng mặt anh.
Mãi cho đến hôm bạn tôi tổ chức lễ đính hôn, tôi mới không thể tránh né.
Hôm đó, Cố Thanh Hoài uống hơi nhiều, không hiểu sao lại phát “bệnh rượu.”
“Triển Nhan, có phải em có hiềm khích với anh?”
Tôi thấy khó hiểu: “Anh say rồi, Cố Thanh Hoài, đi nghỉ chút đi.”
“Chúng ta là bạn với nhau bao năm rồi, em cứ lẩn tránh anh như vậy, làm như anh mắc lỗi gì với em.”
“Gần đây tôi bận…”
“Thôi được rồi, Triển Nhan, anh biết em đang nghĩ gì. Nhưng em có để tâm cũng chẳng ích gì, em không so được với Lâm Mạn Thư đâu.”
Tôi bỗng thấy nực cười, “tôi để tâm” ư?
“Rõ ràng anh say quá rồi.”
Tôi đứng lên định đi.
Cố Thanh Hoài lại túm lấy tay tôi: “Trước đây em hay ghen lắm mà. Sao lần này em không ghen? Có phải em biết làm loạn cũng vô dụng?”
Tôi cau mày, gạt mạnh tay anh.
Đúng lúc đó, tôi nhìn thấy Trần Hiến Châu đứng cách đó không xa, cười như thể xem kịch vui.
Trong lòng tôi bốc lên cơn giận.
Cái vẻ xem trò hay ấy thật đáng ghét.
Tôi lấy điện thoại, mở WeChat.
Anh ta đã nhiều lần gửi lời mời kết bạn, tôi đều từ chối.
Nhưng ngay bây giờ, tôi nhấn “đồng ý.”
Sau đó, tôi nhắn cho anh một câu:
“Gặp nhau không?”
Anh cũng “làm ra vẻ” suy nghĩ nửa phút: “Ok.”
“Vẫn phòng lần trước.”
Tôi gửi tin nhắn xong, lập tức chặn anh lại lần nữa.
Trần Hiến Châu: “…”
7
Khi tiệc đính hôn sắp tàn, tôi chào bạn rồi xách túi rời đi trước.
Cố Thanh Hoài hỏi tôi đi đâu, tôi không trả lời.
Với tính tự cao của anh, chắc chắn anh không chạy theo làm gì.
Vừa bước ra sảnh tiệc.
Nghe mấy người bạn gọi với theo Trần Hiến Châu.
“Hiến Châu, cậu cũng về à?”
“Không phải nói lát nữa uống tiếp sao?”
“Tôi có chút việc riêng, để hôm khác tôi mời.”