Mùa Xuân Của Miểu Miểu

Chương 5



Ta đành đoan trang ngồi trên chủ vị, nghiêm túc đối đãi với từng vị đại nhân đến chúc mừng.

 

Chẳng mấy chốc đã đến tiết mục ném tú cầu truyền thống, theo phong tục ta cần viết một mảnh lụa mang theo bùa chú, đứng trên gác cao buộc vào tú cầu rồi ném xuống, ai tiếp được thì năm nay sẽ gặp may mắn.

 

Thái Hoàng Thái Hậu và Thái Hậu dẫn ta đến Trích Tinh Lâu trong cung.

 

Ta trải ra mảnh lụa xanh mềm mại, chấm chu sa nghiêm túc vẽ lên đó những bùa chú chúc phúc.

 

Ngay khi ta sắp vẽ xong, một tiểu thái giám vội vàng đẩy cửa bước vào: “Hoàng thượng có chỉ, ban hôn Nam Kha Quận chúa Tiêu Miểu cho tướng quân Kỳ Quang.”

06

 

Thái Hoàng Thái Hậu và Thái Hậu đều sững sờ, Thái Hoàng Thái Hậu run rẩy nói: “Ngươi nói Hoàng thượng ban hôn Nam Kha Quận chúa cho Kỳ Quang?”

 

Thái Hậu cũng vẻ mặt không thể tin được: “Kỳ Quang không phải là vị tướng quân sắp xuất chinh Mạc Bắc sao? Tướng quân xuất chinh Mạc Bắc đều cửu tử nhất sinh, Hoàng thượng đây là đang làm gì?”

 

Thái Hoàng Thái Hậu túm cổ áo tiểu thái giám kia: “Ngươi về nói với Hoàng thượng, ai gia nói Nam Kha Quận chúa không gả! Đâu có cái lý lẽ này!”

 

Tiểu thái giám toát mồ hôi lạnh: “Nô tài không dám làm chủ, Hoàng thượng nói không ai được kháng chỉ.”

 

“Vậy là muốn Miểu Miểu của ta xuất giá rồi thủ tiết hay sao? Ai gia đích thân đi nói chuyện với hắn.” Thái Hoàng Thái Hậu nói rồi vội vàng chạy ra ngoài.

 

“Ôi, Nương nương, người đừng đi. Kỳ tướng quân đang quỳ trong điện xin Hoàng thượng thu hồi thánh chỉ đấy ạ, cũng đã quỳ được một lúc rồi, xem ra Hoàng thượng đã quyết tâm rồi.” Thái giám níu chân Thái Hoàng Thái Hậu khẩn khoản.

 

Thái Hậu một bên không ngừng an ủi ta.

 

Ta nghe bọn họ tranh cãi, cảm xúc đột nhiên dâng trào, cha huynh ta cũng chiến tử nơi Mạc Bắc, mỗi người sẵn lòng ra trận Mạc Bắc đều là anh hùng.

 

Nguyên Lân sao dám làm khó Kỳ Quang! Hắn ta chỉ ký một hiệp ước nhu nhược, mà các tướng sĩ tác chiến tiền tuyến đều đã đổ m.á.u để đánh đuổi man di hổ thị đăm đăm với quốc gia!

 

Ta nhẹ nhàng gạt tay Thái Hậu ra, “phịch” một tiếng quỳ xuống trước mặt Thái Hoàng Thái Hậu và Thái Hậu.

 

Ta trịnh trọng dập đầu một cái với Thái Hoàng Thái Hậu: “Nương nương, Nam Kha bất hiếu, Nam Kha nguyện gả cho Kỳ tướng quân.”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

“Miểu Miểu, con không cần…” Thái Hoàng Thái Hậu nhất thời chưa kịp phản ứng, nói rồi lại thôi.

 

Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!

Thái Hậu vội vàng đỡ ta dậy: “Mẫu hậu và Quận chúa đừng tức giận, ai gia sẽ đi giáo huấn đứa con bất hiếu này!”

 

Ta không gạt tay Thái Hậu ra, ta nghiêm túc quét mắt nhìn mỗi người trong căn phòng này, trịnh trọng mở lời: “Không, cha huynh của nhi thần cũng chiến tử nơi Mạc Bắc, gả cho một người vì nước xuất chinh Mạc Bắc, con, Tiêu Miểu cam tâm tình nguyện.”

 

Rồi ta cầm mảnh lụa đã vẽ bùa chú và tú cầu vừa mới vẽ xong, chạy ra ngoài.

 

Thái Hoàng Thái Hậu hoảng hốt sai tiểu thái giám kia đuổi theo ta, ta mặc bộ lễ phục nặng nề dốc hết sức lực chạy về phía đại điện của Nguyên Lân, mặc cho tiểu thái giám ở phía sau khổ sở kêu gọi.

 

Đến trước điện, ta thở hổn hển, chỉ thấy một vị tướng quân trẻ tuổi mặc chiến giáp, đang quỳ bên dưới cầu xin Nguyên Lân từ bỏ chỉ hôn.

 

Nguyên Lân thấy ta đến, vẻ mặt trở nên thú vị, giống như trước kia hắn đẩy ta xuống hồ nước rồi nhìn ta giãy giụa.

 

“Ban hôn Nam Kha Quận chúa cho tướng quân, cũng là để trùng hỉ cho chuyến đi này của tướng quân.”

 

Hắn cười như không cười, Chu Ngọc ở bên cạnh hắn, dáng vẻ yêu kiều, nịnh nọt xoa vai hắn, cười khẩy nhìn vị tướng quân bên dưới và cả ta đang chật vật.

 

Ta lấy lại chút sức lực, một tay kéo vị tướng quân trẻ tuổi kia đứng dậy khỏi mặt đất, rồi nhét chiếc tú cầu vừa mới vẽ xong vào lòng hắn.

 

Mảnh lụa đã ướt đẫm mồ hôi tay ta, ta dốc hết dũng khí cả đời mình nói với hắn: “Phu quân, khi nào chúng ta thành hôn?”

07

 

Kỳ Quang đôi mắt đẹp mở lớn nhìn tú cầu và ta, lúc này dáng vẻ của ta hẳn rất chật vật, khi chạy trên đường trâm cài đã rơi mất mấy chiếc.

 

Thấy hắn không nói gì, ta quay người nhìn Nguyên Lân, Nguyên Lân vẫn vẻ mặt đầy vẻ khiêu khích nhìn ta.

 

“Vậy thì xin hãy định vào ngày tướng quân xuất chinh đi, thiếp sẽ tiễn đưa tướng quân.” Ta nhìn thẳng vào mắt Nguyên Lân, kiên định nói.

 

“Được thôi, vậy trẫm sẽ tác thành cho Nam Kha Quận chúa và Kỳ tướng quân.” Nguyên Lân cười nói rồi ra một đạo chỉ, Chu Ngọc nhận lấy rồi ném trước mặt ta.

 

Ta cầm thánh chỉ, kéo Kỳ Quang ra khỏi đại điện.