Mùa Xuân Của Miểu Miểu

Chương 6



Kỳ Quang vẻ mặt không thể tin được, ngay lập tức bị ta kéo lên xe ngựa.

 

Trên xe ngựa, ta nói với hắn: “Cha huynh của thiếp đều chiến tử nơi Mạc Bắc, nếu Hoàng thượng muốn lấy cớ này làm khó chàng, thiếp sẽ không để hắn đắc ý.”

 

“Mỗi vị tướng lĩnh xuất chinh Mạc Bắc đều là anh hùng.” Ta nhìn thánh chỉ trên tay, nhớ lại ánh mắt và lời nói của Nguyên Lân vừa rồi, không kìm được mà bật khóc.

 

Kỳ Quang vội vàng cởi chiến giáp, lộ ra chiếc bào phục màu trắng bạc bên trong.

 

Hắn cẩn thận đặt đầu ta lên đầu gối hắn, ngay lúc này, tất cả nỗi ấm ức trong hai mươi năm của ta đều tuôn trào.

 

Nước mắt làm ướt đẫm y phục của hắn, Kỳ Quang vụng về vỗ lưng ta: “Quận chúa, không cần bi thương, thần sợ Quận chúa gả cho thần sẽ phải chịu ủy khuất cả đời. Nếu thần không trở về được…”

 

“Biết là như vậy thì chàng phải sống sót trở về! Nhất định phải sống sót trở về!” Ta giương khuôn mặt đã khóc nhòe đi, dữ dằn nói với hắn.

 

Kỳ Quang ngây ngẩn gật đầu, ta vùi mặt vào lòng hắn tiếp tục khóc, khóc mãi cho đến khi về đến Trấn Bắc Hầu Phủ.

 

Khi đó ta đã khóc đến không còn chút sức lực nào, cứ thế để Kỳ Quang bế xuống xe ngựa.

 

Thái Hoàng Thái Hậu và Thái Hậu đã đứng đợi ta ở cửa, thấy ta khóc thảm thương trong vòng tay Kỳ Quang, Thái Hoàng Thái Hậu xót xa vô cùng, vội vàng cho người chuẩn bị nước nóng để ta tắm rửa, còn Thái Hậu thì đi dặn nhà bếp làm đồ ăn cho ta.

 

Mãi mới gỡ xong lớp trang điểm và tóc, ta được Ngân Việt dìu đến chính sảnh.

 

Thái Hoàng Thái Hậu ba người ngồi trên ghế, đều im lặng, trên bàn bày biện vài món ăn ta thường thích.

 

Hôm nay ta thực sự quá mệt mỏi, liền cầm đũa lên ăn một cách ngon lành.

 

“Quận chúa không cần ủy khuất bản thân gả cho thần… thần có thể đi cầu xin Bệ hạ thu hồi thánh chỉ.” Nửa ngày sau, Kỳ Quang mới mở lời.

 

Ta không trả lời hắn, ta quá mệt mỏi rồi.

 

Thái Hoàng Thái Hậu ngồi đối diện ta, thấy ta cứ ăn mà không nói gì, thở dài một tiếng: “Nếu con đã quyết tâm, ai gia sẽ chuẩn bị đồ cưới cho con.” Ta nghe xong gật đầu, tạ Kỳ Quang đã có ý tốt.

 

Kỳ Quang còn muốn mở miệng nói gì đó.

 

Ta trợn mắt nhìn hắn một cách dữ tợn: “Sao? Chàng chê thiếp sao?”

 

“Thần không dám…” Kỳ Quang có chút rụt rè.

 

“Vậy thì mau cưới thiếp vào cửa, rồi từ Mạc Bắc bình an trở về.” Ta phớt lờ ánh mắt phức tạp của hai vị kia, nghiêm túc nói với Kỳ Quang.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

“Thần tuân mệnh.”

 

Nghe được lời đáp của hắn, ta đột nhiên choáng váng, rồi liền mất đi ý thức.

08

 

Khi tỉnh dậy, Ngân Việt đang đắp khăn lạnh lên mắt ta.

 

Thái Hậu bưng thuốc thang đứng bên cạnh, thấy ta tỉnh lại liền vội vàng bảo Ngân Việt đỡ ta dậy, cứ thế đổ cho ta một thìa thuốc đắng.

 

Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!

Ta bị đắng đến mức thè lưỡi, lúc này Thái Hoàng Thái Hậu từ ngoài cửa bước vào.

 

“Con bé chịu khổ rồi, ai gia đã làm sai, năm xưa ai gia không nên ban hôn con cho Hoàng thượng…” Thái Hoàng Thái Hậu tự trách nói.

 

“Mẫu hậu, đừng nói nữa, là do con không giáo dục Lân nhi tốt.” Thái Hậu an ủi người, vừa nói vừa đổ thêm cho ta một thìa thuốc.

 

Ta nhìn ba khuôn mặt đầy vẻ quan tâm của hai người và Ngân Việt, thản nhiên vô lo nói: “Không sao đâu, các Nương nương không cần lo lắng cho con. Con cam tâm tình nguyện, Kỳ Quang là một lương nhân. Đời này nếu có thể gửi gắm cho hắn, cũng là chuyện tốt.”

 

Thái Hoàng Thái Hậu và Thái Hậu nhìn nhau, Thái Hậu lại lo lắng mở miệng: “Con trước kia ở trong cung nhiều, con không biết những chuyện đó đâu. Kỳ Quang đứa trẻ này tiếng tăm ở Kinh Thành không được tốt lắm, ngông cuồng ngang ngược, tính tình quái gở lại ác liệt, chúng ta sợ con sẽ bị bắt nạt.”

 

“Có hai vị Nương nương tốt làm chỗ dựa cho con, con không sợ đâu.” Ta cười ôm lấy hai người, sau đó lại nhẹ nhàng nói: “Huống hồ, người dám đi xuất chinh Mạc Bắc, sẽ không phải là kẻ xấu.”

 

Thái Hoàng Thái Hậu tổ chức hôn lễ cho ta và Kỳ Quang vô cùng long trọng, hầu như tất cả quyền quý trong Kinh Thành đều đến.

 

Nguyên Lân cũng đến, sau khi ta và Kỳ Quang kính rượu xong, hắn nói với giọng điệu âm dương quái khí: “Chúc mừng Kỳ tướng quân ôm được mỹ nhân về, phải đối xử tốt với muội muội này của trẫm nhé.”

 

Khi hắn nói "muội muội" thì nghiến răng nghiến lợi.

 

Kỳ Quang định mở miệng nói gì đó, ta vội vàng kéo hắn đi, càng nói chuyện với loại người như Nguyên Lân hắn càng được thể.

 

Ta đã nhìn thấu rồi.

 

Quả nhiên trong khoảng thời gian tiếp theo, Nguyên Lân cứ nhìn ta bằng ánh mắt trêu chọc đó, ánh mắt ta chạm phải hắn đều mang theo một tia cười lạnh, mới xuất chinh có một lần mà đã tự xem mình là gì không biết.

 

Cuối cùng ta mặc giá y tiễn Kỳ Quang ra chiến trường, trên cổ hắn đeo chiếc phù bình an ta thức đêm tạc, hắn phi ngựa dẫn đội quân lao đi như bay.

 

Nguyên Lân đứng bên cạnh ta, hừ lạnh nói: “Hy vọng hắn có thể trở về, đừng như cha huynh của ngươi.”

 

Ta trợn mắt, trâm cài tóc bị gió thổi rối bời: “Hắn chắc chắn sẽ về được.”

 

Nguyên Lân nhìn ta một cái, lắc đầu, rồi hồi giá về cung.