Mùi Cơm Chín

Chương 1: 1



Từ nhỏ tôi đã không có cha mẹ.

 

Người góa phụ ở đầu làng mất con trai, tôi liền chạy đến hỏi bà có muốn làm mẹ tôi không.

 

Người đàn ông thô kệch ở cuối làng chặt củi rất khỏe, tôi lại hỏi anh có muốn làm cha tôi không.

 

Thế là, chúng tôi ghép lại thành một gia đình.

 

1

 

Trong cả cái làng này, người mà tôi ghen tị nhất chính là Lưu Tiểu Hoa.

 

Mẹ cô ấy rất dịu dàng, thường ngồi ở cửa tết tóc cho cô.

 

Cha cô ấy thì giỏi kiếm tiền, còn mua cho cô kẹo ngọt.

 

Mỗi lần cô ấy ra ngoài, tôi đều chạy lại gần, hy vọng cô sẽ chịu chơi với tôi.

 

Nếu chơi vui vẻ, cô ấy thường dẫn tôi về nhà.

 

Khi đó, chắc chắn chú Lưu sẽ giữ tôi lại ăn cơm — như vậy tôi có thể nhìn thêm vài lần xem cha mẹ là như thế nào.

 

Tiếc là Lưu Tiểu Hoa không thích tôi.

 

Cô ấy khinh khỉnh chỉ vào quần tôi: “Quần của cậu rách cả ở m.ô.n.g rồi, xấu hổ c.h.ế.t đi, tôi không muốn làm bạn với người bẩn thỉu như cậu đâu.”

 

Tôi không bẩn đâu, quần áo của tôi giặt rất sạch.

 

Nhưng có rách thì tôi cũng chẳng biết làm sao, vì tôi chỉ có chút tiền, phải để dành mua ngô ăn.

 

Vải đắt lắm, tôi phải dành dụm thêm.

 

Thật ra, cha mẹ không cần tốt như chú Lưu và thím Điền đâu, chỉ cần là cha mẹ là được rồi.

 

Thế là tôi lại đi tìm bạn khác.

 

Đại Hổ vừa mút ngón tay đen xì vừa nói: “Không phải tớ không muốn chơi với cậu đâu, mẹ tớ bảo nhà tớ nghèo, nếu tớ dám rủ ai về nhà ăn cơm, bà ấy sẽ không cho tớ ăn bánh gạo nữa. Mỗi năm tớ chỉ được ăn ba lần, không thể bị trừ được.”

 

Nhị Nha cũng lắc đầu: “Cơm nhà tớ đều bị anh trai ăn hết rồi, tớ còn chẳng đủ ăn.”

 

Thôi vậy, ra là Lưu Tiểu Hoa có thể mời bạn về nhà ăn cơm vì cha cô ấy biết kiếm tiền.

 

2

 

Ông trời với tôi vẫn còn tốt lắm.

 

Nhà Lưu Tiểu Hoa không thiếu con, nhưng goá phụ Dư ở đầu làng thì mất đứa con trai duy nhất.

 

Giữa mùa hè nóng nực, con trai bà nhảy xuống sông tắm mát, rồi được vớt lên — lần này thì lạnh thật rồi.

 

Goá phụ Dư khóc đến ngất lên ngất xuống, mặt bà xám xịt như tro tàn.

 

Có người nhiều chuyện nói nhỏ: “Chẳng phải đáng thương sao, chồng c.h.ế.t chưa được hai năm, giờ lại mất con trai. Mất con rồi, căn nhà với mảnh ruộng kia chắc cũng chẳng giữ nổi. Thế nên phải sinh nhiều con, lỡ có chuyện, vẫn còn đứa khác.”

 

Tôi nghe hiểu rồi — bà ấy thiếu con.

 

Mà tôi thì thiếu mẹ, chẳng phải vừa khéo sao!

 

Tôi lấy tay che cái lỗ rách ở mông, bắt chước Lưu Tiểu Hoa tết hai b.í.m tóc, đứng trước goá phụ Dư hỏi:

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

“Thím ơi, con trai thím mất rồi, con làm con gái thím được không?”

 

Người đàn bà xanh xao ngẩng đầu, khuôn mặt đầy giận dữ:

 

“Con trai tao mất rồi thì liên quan gì mày! Tao sinh con trai là để nó nuôi tao. Còn mày, cái đứa con gái mồ côi này, mày nuôi nổi ai?”

 

Tôi không hiểu sao bà lại giận, nhưng cũng quen rồi — trong làng, ai cũng c.h.ử.i tôi là đứa không cha không mẹ, không ai dạy dỗ.

 

Nhưng mắng xong, thấy tôi đói lả, họ vẫn cho tôi ăn: nhà này một miếng, nhà kia hai thìa. Goá phụ Dư trước đây cũng từng cho tôi ăn, ngon lắm.

 

Trưởng làng bước vào, kéo tôi ra ngoài, thở dài:

 

“Con bé này, tính khí thì hấp tấp, miệng lại không biết giữ, chẳng biết giống ai nữa.”

 

Ừ thì, tôi cũng chẳng biết mình giống ai.

 

Người ta nói tôi được một ông lão mang đến làng này. Ông rất già, nuôi tôi đến ba tuổi thì mất.

 

Căn nhà tôi đang ở là do ông mua, nên làng không đuổi tôi đi được.

 

Tôi là con gái, chẳng ai muốn nhận nuôi, thế là cứ ăn nhờ cơm thiên hạ mà lớn lên.

 

Tôi vẫn nhớ chút ít về ông.

 

Mộ ông nằm ở sau núi, mỗi dịp lễ tôi đều lén lấy ít hương nến đến khấn.

 

Giá mà ông còn sống — thì ít nhất tôi cũng có ông để gọi.

 

3

 

Nhưng không sao, bây giờ tôi có cơ hội tự tìm cho mình một người mẹ rồi.

 

Goá phụ Dư nói con trai bà có thể nuôi bà, tôi cũng có thể mà.

 

Tôi lớn rồi — bảy tuổi cơ đấy.

 

Người trong làng sẵn lòng cho tôi ăn ngày càng ít.

 

Thỉnh thoảng, khi làng bên có địa chủ thuê người làm, trưởng làng sẽ lén cho tôi đi cùng.

 

Lần này cũng vậy, sau năm ngày cấy lúa, tôi được trả hai mươi văn tiền, định mang đi tìm goá phụ Dư, ai ngờ nhà bà đã bị chiếm.

 

Lưu Nhị Ngưu vừa gặm đùi gà vừa mở cửa, vui vẻ nói:

 

“Cậu tìm thím Dư à? Bà ấy bị dời ra căn nhà ở cuối làng rồi. Mẹ tớ nói từ giờ nhà và ruộng đó là của nhà tớ. Hôm nay còn nấu gà ăn mừng nữa. Tiểu Lưu, cậu có đói không? Tớ lén lấy cho cậu miếng nhé?”

 

Tôi nuốt nước bọt — thịt gà mà — nhưng tôi đang vội đi gặp mẹ tương lai, nên chỉ lắc đầu rồi chạy về phía cuối làng.

 

Căn nhà đó tôi biết, vừa nhỏ vừa nát, trước đây chẳng ai ở.

 

Thím Điền thấy tôi chạy qua thì gọi lại, đưa cho tôi một cái giỏ tre:

 

“Tiểu Lưu à, con định tìm thím Dư hả? Ngoan, giúp thím mang giỏ cơm này cho bà ấy nhé. Haizz, tội nghiệp thật, là vợ của em trai mình mà bị lấy cả nhà lẫn ruộng, đến mấy bữa cơm cũng chẳng ai muốn mang cho.”

 

Nghe thím Điền lẩm bẩm, tôi mới biết — trong làng, nếu một người đàn bà mất cả chồng lẫn con, thì tài sản không còn là của bà, mà thuộc về tộc chồng.

 

Goá phụ Dư mang họ Dư, nhưng chồng bà mang họ Lưu, cũng là dòng họ lớn trong làng — giống như họ của Lưu Tiểu Hoa.

 

Tất cả tài sản của bà bị chuyển sang nhà Lưu Nhị Ngưu, nên bà chỉ có thể dọn về căn nhà nát ở cuối làng.

Hii cả nhà iu 💖
Đọc xong thì cho tui xin vài "cmt" review nhé ạ 🌻
Follow Fanpage FB: "Dung Dăng Dung Dẻ" để cập nhật thông tin truyện mới nhé :3