Mẹ nhíu mày hỏi tôi: “Con nhờ người ta hả?”
Tôi vội lắc đầu: “Không, không, con thuê chú ấy, năm ngày, hai mươi văn liền!”
Mẹ thở phào, rồi quay vào nhà lấy thêm rất nhiều tiền — gần một nửa số trong hộp — đưa cho chú ấy:
“Thật ngại quá, con tôi còn nhỏ, không hiểu chuyện. Số củi này đem ra trấn bán cũng được vài trăm văn. Tôi trả trước chừng này, còn lại đợi sang xuân sẽ gửi tiếp.”
Chú Thanh Sơn lấy ra đúng hai mươi văn tôi đưa hôm trước, giọng trầm trầm: “Đã nói hai mươi văn thì là hai mươi văn.”
Nói xong đặt nốt bó củi cuối cùng xuống rồi quay lưng đi luôn.
Mẹ đuổi theo đến tận căn nhà cũ, nhưng chú nhất quyết không mở cửa.
Về nhà, mẹ chỉ vào tôi: “Con ngồi xuống, để mẹ dạy con tiền công là thế nào.”
Mẹ đếm từng ngón tay mà tính cho tôi nghe: chủ đất Trịnh cho tôi hai mươi văn, là vì thấy thương hại, chứ trẻ con như tôi ai mà thuê.
Còn người to khỏe như chú Thanh Sơn, làm năm ngày đáng ra phải được hai ba trăm văn, huống chi chặt cả núi củi kia, mùa đông bán phải được năm sáu trăm.
Mẹ thở dài: “Lần này mắc nợ người ta to rồi. Tiểu quỷ, lỗi của con, mai mang giẻ và chổi theo mẹ đến xin lỗi.”
10
Sáng sớm hôm sau, mẹ dắt tôi đi, sớm đến mức chú Thanh Sơn còn chưa ra khỏi nhà.
Cửa nhà chú không kịp đóng.
Mẹ đặt tôi đứng chặn ngay bậc cửa, nghiêm giọng nói: “Hoặc để chúng tôi dọn nhà giúp, hoặc anh mang hết củi về đi. Anh chọn đi.”
Chú Thanh Sơn có vẻ bị mẹ hù, gãi đầu, không nói câu nào, rồi cứ thế để cửa mở mà bỏ đi.
Căn nhà cũ vẫn nát như xưa, chỉ là đỡ bẩn hơn một chút.
Mẹ con tôi làm đến gập cả lưng mới khiến chỗ đó ra dáng nhà ở.
Quét tới bếp thì trong nồi còn chút cháo khét.
Tôi ngửi thử, cau mày bịt mũi: “Eo, nấu cháo mà cũng khét, chú này ăn khổ ghê.”
Mẹ đổ cháo ra bát, vừa rửa nồi vừa nói: “Dù sao cũng không được phí, để lại cho anh ấy. Ngày mai ta lại đến, mang theo bữa sáng.”
Chiều muộn, chú Thanh Sơn mới về, còn kéo theo cả bó củi nữa — hình như chú sống bằng nghề bán củi.
Nhìn căn nhà sạch sẽ, ánh mắt chú hơi mở to, mặt ửng đỏ: “Tôi… tôi tặng hai người thêm ít củi nữa.”
Mẹ lắc đầu: “Anh Thanh Sơn, bọn tôi không làm không. Dọn nhà một lần là mười văn, hôm nay mệt quá, coi như hai mươi. Sau này, hai mẹ con tôi sẽ đến quét dọn định kỳ, trừ dần số nợ củi, được chứ?”
Chú Thanh Sơn gật đầu thật thành khẩn.
Mẹ nói tiếp: “Tôi thấy anh nấu ăn dở lắm, hay là để tôi nấu luôn hai bữa. Anh chuẩn bị ngô với rau, tôi nấu, Tiểu Trân mang sang. Một ngày mười văn, được không?”
Chú vẫn chỉ gật đầu, hình như không thích nói nhiều.
Về đến nhà, mẹ lấy que nhúng tro đen trong bếp, vẽ lên cột nhà hai vạch dài:
“Nhìn kỹ nhé, mỗi vạch là mười văn. Khi đủ bốn mươi lăm vạch, là ta hết nợ người ta.”
11
Cứ năm ngày, hai mẹ con lại đến dọn nhà một lần.
Cộng thêm nấu cơm, hơn tháng là có thể “đổi” được một sân đầy củi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Mẹ tôi giỏi lắm.
Chú Thanh Sơn cũng không kém, vào mùa đông vẫn lên núi chặt củi, còn bắt được cả thỏ rừng, gà rừng.
Cứ hai ba ngày chú lại mang một con đến cho mẹ nấu.
Thịt thơm quá trời.
Người khác bắt được thì đem bán lấy tiền, còn chú lại giữ ăn, bảo sao chú khỏe thế.
Thịt chỉ cần nấu nước thôi cũng thơm lừng, mà tay mẹ tôi nấu còn khéo hơn.
Bà chiên cho ra mỡ, cho tương tự làm vào xào, rồi hầm đến khi thịt mềm, tôi như con ch.ó con, cứ chạy quanh nồi mà ngửi.
Chỉ hít mùi thôi cũng thấy lời rồi.
Mẹ chưa từng ăn vụng miếng nào của người ta.
Thấy tôi thèm quá, bà chỉ thả thêm ít củ cải, rau nhà mình vào, mượn tạm mùi thịt cho đỡ thèm.
Nhưng chưa được mấy ngày, chú Thanh Sơn lại đến.
Đúng giờ ăn tối, tôi vừa đưa phần thịt hôm nay qua, chú liền mang sang một bát — trong có một cái đùi gà, một cánh, với vài miếng thịt — đổ hết vào nồi canh rau của chúng tôi.
Chú nói: “Tôi ăn không hết, trẻ con phải ăn thịt mới lớn.”
Mẹ định gắp trả lại: “Thời buổi này, ai mà ngán thịt, anh Thanh Sơn, anh làm vậy tôi không dám nấu cho nữa.”
Chú giữ chặt bát, mặt lì lì: “Không nấu thì tôi nấu cháy. Nấu cháy rồi tôi vẫn mang qua. Dù sao trẻ con không được thiếu thịt.”
Mẹ không tin, nhưng chú thật sự làm vậy.
Cứ hai ngày lại đưa một phần thịt khét nghẹt đến.
Dở tệ, mà không trả được, hai mẹ con tôi đành bịt mũi ăn.
Chú cứng đầu đến mức mẹ tôi chỉ còn cách nấu lại cho chú.
Nhưng từ đó, bà rút ngắn mấy vạch nợ lại — ba ngày mới được mười văn.
12
Cứ thế, tuyết bắt đầu rơi.
Hôm tuyết ngập đến bắp chân, tôi đem bữa ăn cuối cùng của năm sang.
Còn lại thì phải đợi đến xuân mới tính tiếp.
Nhưng hôm sau đã nghe tiếng gõ cửa thình thình.
Chú Thanh Sơn đứng ngoài, cầm miếng thịt muối, ngượng ngùng nhìn mẹ: “Tôi không cho Tiểu Trân mang cơm nữa, tôi qua đây ăn được không?”
Trên nền tuyết trắng xóa là hàng dấu chân sâu.
Thứ tuyết khiến tôi ngã lăn, dưới chân chú lại ngoan ngoãn phẳng lì, khiến người ta thấy yên lòng.
Tôi lắc tay mẹ năn nỉ: “Mẹ ơi, cho chú ở lại ăn đi, chú nấu thì phí thịt quá.”
Mẹ nhìn hai đứa tôi, thở dài bất lực: “Được rồi, biết là trẻ con phải ăn thịt, mẹ nấu.”
Hii cả nhà iu 💖
Đọc xong thì cho tui xin vài "cmt" review nhé ạ 🌻
Follow Fanpage FB: "Dung Dăng Dung Dẻ" để cập nhật thông tin truyện mới nhé :3
Thế là từ đó, chú Thanh Sơn ở nhà tôi lâu dần.