Mùi Cơm Chín

Chương 5



Khi thì sửa ghế gãy, lúc thì dọn tuyết trên mái.

 

Làm riết rồi, mẹ chẳng nỡ để chú ăn Tết một mình.

 

Ba người chúng tôi cùng nhau đón năm mới — nhỏ thôi, mà ấm cúng.

 

Thím Điền còn mang chút rượu do chú Lưu mua tặng.

 

Mẹ cảm ơn, rót cho chú Thanh Sơn hai chén.

 

Nhưng tửu lượng chú kém, uống xong mặt đỏ bừng, dựa vào cột hiên cười ngơ ngẩn nghe tiếng pháo ngoài kia.

 

Tôi từng thấy chú Lưu say, người say hay nói nhiều, nên tôi hỏi: “Chú Thanh Sơn, sao chú nhất định bắt con ăn thịt, vì con dễ thương hả?”

 

Chú xoa đầu tôi, cười hiền: “Vì chú thấy con giống chú hồi nhỏ. Chú muốn cho thằng nhỏ đó ăn miếng thịt.”

 

Hóa ra người say thật biết nói.

 

Chú cứ thế dựa cột mà kể gần nửa đời mình.

 

Chú nói thật ra chú không phải họ Lưu, tên Thanh Sơn.

 

Chú tên là “Không Ai Muốn”.

 

Giống tôi — ba tuổi đã mồ côi.

 

Nhưng chú còn khổ hơn, vì chú là con trai.

 

Bị bán cho một nhà hiếm muộn.

 

Có lẽ chú từng sống vui đôi chút, nhưng không nhớ nổi, vì năm sau nhà ấy sinh được con trai ruột.

 

Thầy bói nói đó là nhờ nuôi chú.

 

Phải nuôi chú lớn thì đứa con kia mới sống.

 

Nhưng người làm cha mẹ nuôi lại không có lòng.

 

Cho chú ăn đồ tệ nhất, làm việc nặng nhất.

 

Có lúc đói đến mức cổ họng như có tay vươn ra muốn vớ lấy thức ăn.

 

Nhất là Tết — mùi thịt lan khắp làng, mà chú chẳng được nếm miếng nào.

 

Chú thèm lắm, thèm đến mơ thấy Bồ Tát cho miếng thịt.

 

Có lẽ Bồ Tát nghe thật.

 

Hôm đó chú bị đuổi lên núi chặt củi, gặp một con thỏ chạy ngang, chú đuổi mãi không kịp, bèn ném khúc củi, trúng, thỏ ngã.

 

Chú nướng luôn, còn sống cũng nhét vào bụng.

 

Nhờ mấy con thỏ, con gà rừng đó mà chú mới lớn được thế này.

 

Nhưng thịt sống cũng suýt g.i.ế.c chú — lần đó nôn thừa sống thiếu c.h.ế.t, bị bỏ mặc trong nhà, nằm ba ngày mới tỉnh.

 

Từ đó, chú chỉ dám nấu đồ cháy khét, ngửi thấy mùi chín kỹ mới dám ăn.

 

Trước khi ngủ gục, chú lại xoa đầu tôi: “Nghe nói ở làng Đào Lý có một đứa trẻ lang thang, nên chú tới, định nhận nuôi. Ai ngờ con may mắn hơn chú, mẹ con đặt tên, còn gọi con là báu vật. Cô Dư thật là người tốt.”

 

Tôi không biết mẹ có khóc không, nhưng tôi thì có.

 

Tôi chỉ mong chú mãi mãi được ăn đồ không sống cũng chẳng khét, dù chú có thôi không chặt củi cho chúng tôi nữa.

 

13

 

Từ hôm đó, mẹ không còn vẽ mấy vạch nợ nữa.

 

Dù chú Thanh Sơn mang thịt, gạo, rau, mẹ vẫn nấu.

 

Chú dần bớt cứng ngắc, biết cười, có lúc đỏ mặt gọi mẹ tôi là “cô Dư”.

 

Thời gian trôi thêm một năm, có nhà trong làng phá sản, bán đi hai mẫu ruộng.

 

Chú mua luôn — mười lượng bạc.

 

Chú từng học nghề mộc, kiếm tiền còn giỏi hơn cha Tiểu Hoa.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Mà đàn ông biết kiếm tiền thì ai cũng được yêu quý.

 

Một hôm, mẹ đang giặt đồ, có một người thím trong làng đến.

 

Bà cười nói: “Cô Dư à, tôi có chuyện tốt muốn nhờ cô giúp.”

 

Mẹ bảo tôi đi chơi với Tiểu Hoa.

 

Tôi giả vờ đi, rồi quay lại nghe lén.

 

Bà ấy cười toe:

 

“Trời ơi, cô không biết em gái tôi xinh đến mức nào đâu, nấu ăn, giặt giũ giỏi cực. Anh Thanh Sơn cũng hai mươi ba rồi, không lấy vợ thì trễ. Ảnh suốt ngày ăn cơm nhà cô, người ta biết thì bảo cô tốt, không biết thì đồn bậy. Cô giúp nói đỡ, chuyện thành tôi gửi phong đỏ to!”

 

Mẹ chỉ ngồi im, không hỏi “đồn bậy” là đồn gì.

 

Bà không giận, nhưng tôi giận.

 

Tôi muốn biết họ nói xấu mẹ tôi ra sao.

 

Tiểu Hoa thấy tôi tức, ngắt cỏ dưới đất nói: “Cậu không biết, tớ biết nè. Mấy thím nói xấu mẹ cậu, mẹ tớ nghe còn mắng họ. Có một thím bảo chú Thanh Sơn lợi dụng mẹ cậu, mẹ cậu từng có con rồi, sao đẹp bằng mấy cô vợ trẻ.”

 

“Nhưng tớ thấy mẹ tớ cũng từng có con, vẫn đẹp mà, còn đẹp hơn cô vợ trẻ nhà anh Đại Ngưu nữa.”

 

Tôi nhớ lại cô dâu ấy, rồi gật đầu thật mạnh — đúng, mẹ chúng tôi đẹp hơn hẳn.

 

Tức giận tan đi, tôi hí hửng chạy về, tối nay còn có thịt thỏ ăn.

 

Nhưng cửa nhà đóng kín.

 

Tôi rón rén bước lại, nhìn qua khe cửa — mẹ và chú Thanh Sơn đang ngồi đối diện.

 

Mẹ uống ngụm nước, nhẹ giọng nói: “Lưu Thanh Sơn, có người đến làm mối cho anh, cô gái mười bảy tuổi, xinh tươi, anh có lấy không?”

 

Mặt chú đỏ bừng như lửa, mắt tròn như bò, lắp bắp: “Không… không lấy. À không, lấy, nhưng không phải… không lấy cô đó, mà lấy, lấy…”

 

Chú “lấy” mãi chẳng ra câu.

 

Mẹ bình thản nhìn chú, đứng dậy, hôn “chụt” một cái lên môi chú, rồi ngồi xuống hỏi tiếp:

 

“Thế còn tôi, anh có lấy không?”

 

Chắc mẹ tôi biết phép thuật thật.

 

Vừa dứt lời, chú Thanh Sơn ngẩn người, đứng lên đ.â.m đầu vào cửa, vừa đi vừa nói “Đợi tôi!”

 

Đến khi mở cửa ra gặp tôi, chú đỏ mặt cúi đầu, chẳng dám nhìn.

 

Tôi tự nhiên hiểu ra — à, thì ra đây chính là “cái kiểu ngượng ngùng của cô vợ trẻ” mà người ta nói đến.

 

14

 

Mẹ thấy tôi thì bảo chú ấy mai hãy đến.

 

Tối đó, tôi được mẹ cho ăn một bữa thịt thỏ thật no.

 

Ăn xong, hai mẹ con nằm trên giường, đắp chăn, mẹ khẽ vỗ lưng tôi hỏi:

 

“Trân à, sau này con ngủ một mình được không?”

 

Tiểu Hoa cũng ngủ một mình.

 

Nó nói con nít có cha thì từ bảy tuổi trở đi đều phải ngủ riêng.

 

Tôi tám tuổi rồi, chắc không phải vì tuổi đâu.

 

Nhưng tôi lại thấy chuyện này giống như mơ, nên lí nhí hỏi:

 

“Mẹ… con sắp có cha rồi hả?”

 

Có mẹ đã là điều tuyệt nhất rồi, nếu có thêm cha mua kẹo cho nữa, chắc là cuộc sống của tiên nhân mất!

Hii cả nhà iu 💖
Đọc xong thì cho tui xin vài "cmt" review nhé ạ 🌻
Follow Fanpage FB: "Dung Dăng Dung Dẻ" để cập nhật thông tin truyện mới nhé :3

 

Mẹ gật đầu, nói rằng giấc mơ đẹp nhất đời con — con thật sự đã làm được rồi.

 

Còn cha là ai thì mẹ không cần nói.

 

Tôi lớn rồi, tôi biết nhìn mà.