Cô đặt trước mặt tôi một đống giấy tờ — toàn là sổ đỏ, khế đất.
Cô nói: “Mẹ nói cô có thể chọn một món, xem như đền bù. Chọn đi, rồi rời khỏi đây, từ nay cô và bà ấy không còn liên quan.”
Tôi nhìn mãi, rồi ngẩng đầu nói:
“Vậy tôi chọn chị nhé.
Tôi muốn có một người chị.
Chị giàu thế, sau này lễ Tết nhớ mua kẹo cho tôi là được.”
Người mồ côi như tôi hiểu rõ — điều đáng sợ nhất không phải là nghèo, mà là căn nhà trống rỗng không ai ở.
Trước khi chị ấy sẵn sàng xây dựng gia đình, tôi tạm làm người nhà của chị cũng được.
22
Hii cả nhà iu 💖
Đọc xong thì cho tui xin vài "cmt" review nhé ạ 🌻
Follow Fanpage FB: "Dung Dăng Dung Dẻ" để cập nhật thông tin truyện mới nhé :3
Triệu Vô Thúc rất bận, và cũng rất nghiêm.
Chị có nhiều việc phải làm, phải quản lý cả một thương hội lớn.
Dù vậy, chị vẫn thường xuyên về làng, dạy tôi đủ thứ vì chê tôi chẳng biết gì.
Mọi người trong làng đều thích chị, vì nhờ đội thuyền của chị, trong làng nhà nào cũng có đồ đệ của cha tôi.
Chị giúp cha soạn hợp đồng mới: học trò học nghề không phải làm không tám năm như xưa, chỉ cần sau khi ra nghề, nộp lại một phần mười thu nhập trong năm năm đầu là được.
Giờ cha chẳng cần bày sạp, chỉ dạy học trò ở nhà cũng đủ tiền tiêu.
Người làng cũng chẳng phải liều mình ra thành, chỉ cần theo đội thuyền đi khắp nơi buôn bán lặt vặt, làm những việc mà các tiệm lớn không để tâm.
Nhà nào cũng tích cóp tiền để xây nhà lớn, ai mà chẳng quý chị ấy.
Có tiền rồi, ngay cả tuyết mùa đông cũng chẳng đáng sợ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Người làng cầm xẻng xúc sạch tuyết trên đường, vì biết người thân nơi xa đang trở về, đường phải thông suốt mới được.
Còn tôi thì khác.
Tôi không đợi ai.
Tôi cùng cha mẹ lên xe, đến phủ Triệu giúp chị treo đèn lồng — phủ rộng đến mức chị một mình không treo xuể.
Năm tôi mười lăm tuổi, có thêm một người cũng đến giúp chị treo đèn — một anh chàng gầy cao, trắng trẻo, trông như công tử.
Mẹ nhìn anh, cười nói:
“Con xem, chồng chị con trông cũng được đấy, da dẻ mịn màng, mặt mũi sáng sủa.”
Cha đứng bên, không trắng cũng chẳng mịn, chỉ hừ một tiếng.
Tôi cũng hừ theo:
“Hừ, nhìn thế thôi, chắc chỉ hợp treo đèn lồng.”
Nhưng chị Triệu nhìn anh ta lại cười.
Vậy thì được, tôi đành gọi anh ta là anh rể vậy.
Tôi biết, chị sắp có gia đình thật rồi.
Chuyến đồng hành của tôi cùng chị cũng đến lúc kết thúc.
Nhưng không sao.
Tôi có cha mẹ đáng yêu nhất thế gian.
Tôi sẽ tìm một người, sinh một đàn con, và cùng họ sống đến cuối đời.
– Hết –