Mười Dặm Hồng Trang Sẽ Cùng Ta Trở Về

Chương 2





Đinh Lan mang tới chìa khóa khố phòng.



Ta ngồi trên ghế, sai gia đinh khiêng những rương gỗ tử đàn ra ngoài.



Trong rương, từng món từng món đều được kiểm tra tỉ mỉ.



Động tĩnh lớn đến mức kinh động tới Mạnh Ngọc Tranh ở Tây viện.



Từ khi Thẩm Hoài Chu đón nàng về, liền đã gửi thư sang Mạnh gia.



Chỉ vì đường sá xa xôi, hồi âm chưa kịp tới.



Hắn không muốn để nàng chịu uất ức, nên giữ nàng lại tạm trú ở Thẩm phủ.



Mạnh Ngọc Tranh đã bày ra dáng vẻ phu nhân, tóc xanh buộc ngọc, diện mạo rực rỡ, trang sức lộng lẫy.



Trong vòng vây của mấy tên gia nhân, nàng ung dung mà tới.



Ánh mắt nàng rơi xuống ta, lời nói có chút bất mãn:



“Biểu muội lại làm huyên náo thế này, là muốn làm gì?”



Ta khẽ lướt mắt qua hoa văn trên chiếc đoàn phiến* (quạt tròn) trong tay, chẳng buồn ngẩng đầu lên:



“Lấy lại hồi môn.”



Thanh âm nàng chợt cao hẳn lên:



“Hồi môn?”



Ngón tay nàng chỉ thẳng vào mấy chiếc rương dưới đất, đôi mày khẽ chau lại.



“Từ khi nào Hoài lang lại có vị thân thích phú quý đến thế?”



Thân thích nhà họ Thẩm ở Lãng Nha vốn chẳng phải vọng tộc.



Họ Thẩm chỉ giữ chút thanh danh, duy chỉ có Thẩm Hoài Chu tuổi trẻ tài cao, đang được triều đình coi trọng.



Nhũ mẫu của Thẩm Hoài Chu cũng theo hầu bên cạnh Mạnh Ngọc Tranh.



Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia

Bà vốn biết rõ nội tình, vội vàng lên tiếng giải thích:



“Biểu tiểu thư xuất thân cao quý, đây đều là của hồi môn do gia đình để lại, chỉ là nhờ đại nhân tạm giữ mà thôi.”



Đúng lúc ấy, Đinh Lan lại mở thêm một rương nữa.



Trong rương, vàng chất như núi, ngọc sáng như sao, ánh sáng lóa mắt.



Mạnh Ngọc Tranh thoáng chốc bị mê hoặc, ánh nhìn dính chặt trong gương châu báu.



Đinh Lan đối chiếu theo sổ ghi chép, từng món một mà kiểm kê rõ ràng.



Vừa định bảo người khóa rương lại, Mạnh Ngọc Tranh đã đưa tay ngăn cản.



Nàng vén tay áo, hơi cúi người, từ trong rương lấy ra một cây trâm cài đầu bằng vàng nạm mã não đỏ.



Thân trâm khắc rõ chữ “Thẩm”.



Nàng nâng cây trâm ấy trên tay, ngẩng mắt nhìn ta, trong ánh nhìn vương một tia châm biếm:



“Người hầu không biết kiểm tra thế nào, lại để đồ vật của Thẩm phủ lẫn vào.”



“Biểu muội xuất thân cao quý, cũng coi một cây trâm cài này là vật quý sao?”



Ta tự nhiên hiểu rõ hàm ý trong lời nàng.



Nàng ám chỉ ta mượn cớ kiểm kê hồi môn mà chiếm đoạt đồ vật của Thẩm phủ.



Ánh mắt ta dừng lại nơi cây trâm, hơi ngẩn người.



Quả thật, cây trâm cài này vốn là vật của Thẩm phủ.



Chính tay Thẩm Hoài Chu đã vẽ bản thảo, rồi cho thợ chế tác, đích thân tặng ta.



Ta và hắn, đã từng có quãng ngày ân ái mặn nồng.



Bốn phía gia nhân đều nín lặng.



Nhũ mẫu của Thẩm Hoài Chu túa mồ hôi, muốn mở miệng lại chẳng dám.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -



Ta ngẩng mắt nhìn nàng, dùng đoàn phiến chỉ vào đám gia nhân bên cạnh, bỗng khẽ cười:



“Đây chính là đồ của ta.”



“Thẩm Hoài Chu giấu ngươi, thì lẽ nào bọn họ dám nói thật?”



“Ta chẳng phải biểu tiểu thư trong phủ, mà là thê tử nguyên phối của hắn. Cây trâm vàng này… chính là lễ vật hắn tặng ta.”



Sắc m.á.u trên mặt Mạnh Ngọc Tranh thoáng chốc như bị rút sạch.



Ta vốn biết nàng số phận long đong, cũng là kẻ đáng thương, nên cũng chẳng muốn vì Thẩm Hoài Chu mà làm khó nàng.



Chỉ là, chính nàng lại đi tìm lỗi nơi ta trước.



Ta đứng dậy, từ trong tay nàng lấy lại cây trâm cài.



Dù sao cũng là vật đáng giá, chẳng thể để rơi vào tay kẻ khác.



Ta tiện tay quẳng nó trở lại trong rương.



“Chỉ có điều, những việc này… từ khi nào lại tới lượt Mạnh cô nương can thiệp?”



Mạnh Ngọc Tranh cắn môi nhìn ta, hốc mắt ngập đầy lệ.



Thân hình nàng lảo đảo, cuối cùng chẳng còn chống đỡ được, đôi mắt khép lại, ngất lịm đi.



Bọn hạ nhân vừa kinh vừa sợ.



Có kẻ vội đỡ nàng, có kẻ chạy đi mời đại phu, thậm chí có người còn định báo quan, gọi Thẩm Hoài Chu trở về.



Bên cạnh nàng, nhất thời hỗn loạn thành một mảng.



Còn ta, lại ung dung ngồi xuống, thong thả phe phẩy quạt.



“Không cần để ý đến nàng ta, tiếp tục kiểm kê.”



Khi trời xế bóng, ta trở về viện của mình.



Những thứ có thể mang đi đều đã thu xếp chu toàn.



Những vật khó vận chuyển, ta lại sai người đổi thành vàng bạc.



Đứng ở bậc thềm, lòng ngổn ngang, nghĩ suy theo gió hạ mà phiêu dạt bập bềnh.



Ta vốn xuất giá từ kinh thành.



Khi ấy, nhà ngoại ở tận Dương Châu cũng gửi thêm hồi môn đến.



Hai vị biểu ca đặc biệt cáo quan nghỉ phép, vượt đường xa lên kinh, đưa ta về Lãng Nha.



Nhị biểu ca thuận theo tập tục, cho đào một cái giếng trong viện của ta.



Huynh ấy nói:



“Nếu chưa từng uống một ngụm nước nào của nhà họ Thẩm, thì Thẩm Hoài Chu tất chẳng dám khinh mạn muội.”



Thế nhưng, trong lòng Thẩm Hoài Chu, vốn đã có cán cân riêng.



Phụ mẫu ta đều mất sớm, lại chẳng hòa thuận với thúc bá.



Nhà ngoại ở xa tận Dương Châu, dẫu có muốn cũng lực bất tòng tâm, lại càng không có chỗ dựa để can dự chuyện trong Thẩm phủ.



Nay cảnh còn mà người đã đổi.



Hắn mà còn giữ một phần yêu thương ta, kính trọng ta, ắt chẳng xử sự đến mức này.



Mặt trời sắp lặn,ánh chiều tà dần chiếu xuống tường cao.



Ta xoay người trở vào phòng, liền chạm mặt Thẩm Hoài Chu với nét mặt lạnh lùng như sương tuyết.



Hắn như đang giận dữ đến cực điểm, bước vào bằng những bước dài dồn dập, tay tiện thể gạt màn châu sa, hạt châu va nhau vang lên một trận leng keng.



“Nàng còn muốn náo loạn đến bao giờ?”



Ta siết chặt vạt áo, bình thản ngẩng mắt.



“Ta nào có náo loạn.”