Mười Dặm Hồng Trang Sẽ Cùng Ta Trở Về

Chương 3





Hắn giận quá hóa cười:



“Chuyện nàng bày binh bố trận, mở cả khố phòng, cố ý để Ngọc Tranh trông thấy, ta đều đã nghe.”



“Nàng ấy vốn tâm tư tinh tế, liền hỏi đến lai lịch cây trâm kia, chính nàng đã thừa cơ hội mà nói rõ chân tướng.”



Quả là khéo dùng bút pháp xuân thu.



Ngữ khí Thẩm Hoài Chu dần trở nên gay gắt:



“Nàng ấy chịu đả kích như vậy, bệnh cũ tái phát, đây chẳng phải điều nàng muốn sao?”



Ta chau mày, lạnh lùng nhìn hắn:



“Ngươi lừa dối nàng ta, gạt nàng ta vào cửa, đó mới là tốt với nàng ta sao?”



Lời nói như chạm trúng nỗi đau, hắn thoáng chốc nghẹn lời.



Nhưng rất nhanh, hắn lại trở về dáng vẻ ngạo mạn cũ.



“Vì để nàng ấy yên tâm dưỡng bệnh, ta đành phải nói rằng nàng với ta đã sớm hòa ly.”



Hai chữ “hòa ly” hắn nói rành rọt, rồi như dò xét, đưa mắt nhìn ta.



Trái tim ta đau nhói từng hồi.



Chỉ sợ để hắn nhìn ra sơ hở, ta cúi đầu, lẳng lặng thu dọn đồ vật trong hòm trang sức, đem tờ thư hòa ly đã gấp kỹ, ép xuống dưới tầng châu ngọc.



Khóa hòm lại, ta thản nhiên nói:



“Lời ấy cũng chẳng sai.”



Ta với hắn, quả thực đã hòa ly.



Từ nay, hai người vốn chẳng còn liên can.



Thẩm Hoài Chu chống tay lên án thư, không tìm thấy thứ gì để ném.



Đến khi phát hiện đồ đạc trong phòng đã vơi đi quá nửa, sắc mặt hắn bỗng chốc sa sầm.



“Nàng đây là muốn làm gì?”



Ta bưng hòm trang sức, vòng qua hắn, bước mấy bước ra ngoài, trao lại cho Đinh Lan đang đứng chờ dưới hiên.



“Chuyển đi.”



“Đã hòa ly rồi, ta ở trong Thẩm phủ thì còn ra thể thống gì?”



Chưa kịp xuống bậc thềm, vạt áo bỗng bị níu lại.



Thanh âm sau lưng khàn khàn, ngữ điệu càng lúc càng yếu:



“Nàng thật sự muốn đi sao?”



Ta không quay đầu, siết c.h.ặ.t t.a.y áo, dùng sức giật ra khỏi bàn tay hắn.



“Đúng vậy.”



Hắn sững lại một thoáng, rồi khẽ nhếch môi, cười giễu cợt:



“Tốt thôi.”



“Ta muốn xem, nàng còn có thể đi đâu.”



Lúc ấy, ta quả thật chẳng thể đi xa được.



Ta cầm theo khế ước bán thân của những nha hoàn, sai người hầu cận đi cùng, rồi đưa bọn họ vào tạm trú nơi khách điếm.



Tiền bạc đối với ta vốn chẳng phải điều lo ngại.



Chỉ e Thẩm Hoài Chu gây chuyện, ta lại đặc biệt mời thêm mấy người hộ vệ.



Người đầu tiên tìm đến ta là Tống thị — phu nhân của đồng liêu Thẩm Hoài Chu.



Nàng ta cầm đoàn phiến trong tay, ung dung bước lên lầu.



Nhìn thấy chỗ ở của ta lúc này, mày hơi khẽ chau lại, khó mà nhận ra.



“Minh Y, giờ ngươi lại ở đây sao?”



Nơi này dẫu sao cũng chẳng thể so với vẻ thanh nhã của Thẩm phủ.



Sân viện của Thẩm phủ vốn là do chính tay ta bài trí, còn sai người trồng liễu rủ, cây đào.



Khi hoa nở rộ, ta cũng từng mở yến tiệc mời các phu nhân, tiểu thư đến thưởng ngoạn.



Ta đứng dậy, tự tay nhấc bình trà, rót cho nàng một chén.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -



“Chỉ là tạm trú nhất thời mà thôi.”



Nàng thở phào một hơi:



“Vậy thì tốt.”



“Ta vốn tưởng ngươi thật sự nghĩ quẩn, chịu nhường vị trí, để kẻ đến sau đường đường chính chính bước vào cửa.”



“Ta nghe nói Thẩm đại nhân đã vì nàng ấy mà chờ đợi tận ba năm, nay chỉ mới thành hôn với ngươi hai năm, giờ hắn còn lấy hôn ước thuở thiếu niên ra nói chuyện, thì ngươi làm được gì chứ?”



“Ngươi lấy lùi làm tiến, chiêu này thật khéo.”



Ta khẽ sững lại.



Hóa ra, nàng cũng hiểu lầm.



Tống phu nhân thao thao kể lại thủ đoạn mà bà mẹ chồng năm xưa dùng để xử lý thiếp thất, khuyên ta bắt chước một hai phần.



Rốt cuộc, ta chẳng nhịn được, cắt lời nàng:



“Không phải ta lấy lùi làm tiến.”



Nàng thoáng ngẩn người, lộ vẻ kinh ngạc, rồi cúi đầu, nhấp một ngụm trà.



Ta khẽ nói:



“Ta thật sự đã quyết định rời đi.”



Quyết định này có phần vội vàng, nhưng lại vô cùng kiên quyết.



Nàng ngập ngừng nói:



“Chỉ vì chuyện hắn đón người kia trở về thôi sao?”



“Có lẽ hắn chỉ vì lâu ngày không gặp, thấy mới lạ mà thôi.”



“Suốt hai năm qua, hắn còn chưa từng nạp thiếp, cũng chẳng có thông phòng.”



Ta chỉ giản lược đôi lời:



“Đây là lần đầu ta làm thê tử, vốn chẳng biết việc này là lớn hay nhỏ.”



“Dĩ nhiên ta có thể dùng thủ đoạn để thắng được Mạnh Ngọc Tranh. Nhưng cuối cùng, ta sẽ còn lại được gì?”



“Tình ý của Thẩm Hoài Chu, ta vốn chẳng còn để tâm. Tiền bạc, danh vọng, ta đều không thiếu. Hà tất phải hao tâm tổn trí mà tranh giành nam nhân với nàng ta?”



Nàng đại khái cũng đã hiểu phần nào, khẽ gật đầu, giọng nhỏ lại:



“Quả thật đã hòa ly rồi ư?”



Ta đưa thư hòa ly cho nàng ta xem.



“Ngàn thật vạn thật.”



Tiễn Tống phu nhân rời đi, Đinh Lan bước vào tịnh phòng.



Thấy ta chau mày suốt mấy ngày, nàng bèn khuyên nên ra hồ ngắm sen, hái lấy mấy cành.



Ta gật đầu đáp ứng.



Trên mặt hồ, lá sen trải rộng như chạm vào bầu trời, gió mát soi bóng nước.



Ta một mình chèo thuyền nhỏ, dừng lại giữa nơi hoa sen nở rộ.



Chung quanh, từng đôi nam nữ cười đùa ríu rít, khiến ta chợt nhớ về quãng ngày chưa xuất giá.



Trong lòng cũng vơi đi ít nhiều phiền muộn.



Ngẩng đầu lên, lại vô tình bắt gặp cảnh tượng mà ta không muốn thấy nhất.



Mạnh Ngọc Tranh và Thẩm Hoài Chu cùng ngồi chung trên một con thuyền.



Hắn xắn tay áo, cúi người bên mạn, vươn tay vào làn nước trong veo, hái lên một đóa hoa sen.



Nàng đón lấy, ôm vào lòng, cúi đầu nở nụ cười e ấp dịu dàng.



Tình chàng ý thiếp, khiến người ngoài nhìn mà ngưỡng mộ.



Ta chợt nhớ ra, hôm nay chính là ngày không cần thượng triều.



Ta khua mái chèo, từ từ đưa thuyền xa dần.



Nước dập dờn mở sóng, Thẩm Hoài Chu đột ngột quay đầu.

Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia



Hắn chèo đuổi theo, vạch lá sen, chen sát tới bên ta.



Thuyền nhỏ va vào nhau, chao đảo kịch liệt, ta vội chống tay, mới miễn cưỡng giữ được thân mình.