Nửa năm sau, ta mới lại nghe đến tin tức về Thẩm Hoài Chu.
Kỳ thực, ta vốn chẳng hề cố ý quan tâm chuyện của bọn họ.
Chỉ là biểu tẩu nghe được, coi như chuyện cười, đem về kể lại cho ta.
“Mạnh Ngọc Tranh không thể bước vào cửa Thẩm gia, thế mà bên ngoài vẫn tự xưng là phu nhân của Trường sử, gây ra không ít trò cười.”
Tiết cửu hàn, ngoài sân tuyết vun thành đống.
Trong phòng lò than cháy đỏ, vốn chẳng có việc gì làm, ta nâng chén trà nóng, thảnh thơi nghe chuyện.
“Thẩm Hoài Chu chẳng nhiều lời, người ngoài cũng mặc kệ nàng ta. Nhưng một tháng trước, có một nam nhân tìm đến, nói nàng ta chẳng phải phu nhân của Trường sử, mà là thê tử của hắn.”
“Nàng cuống quýt, liền tới cầu xin Thẩm Hoài Chu. Song kẻ kia chỉ là một tên dân thường, nếu Thẩm Hoài Chu muốn che chở cho nàng, hắn nào làm được gì. Một cơn giận dữ, liền đem mọi chuyện vạch trần.”
“Thì ra năm ấy, nàng vốn chẳng chết. Nàng và Thẩm Hoài Chu là thanh mai trúc mã hơn mười năm, hiểu rõ đến mức sinh chán ghét, chẳng muốn gả cho hắn, ngược lại cùng thị vệ trong phủ nảy sinh tư tình, nhân loạn thế mà giả chết, thoát đi.”
“Nàng nếm đủ khổ nhục, lại muốn quay về. Mạnh gia vốn tự phụ là thanh lưu, chê nàng làm mất mặt gia phong, không chịu thừa nhận. Thẩm Hoài Chu uổng công vì nàng mà chờ đợi ba năm, lại vì nàng mà cùng phu nhân đang sống êm ấm cùng mình hòa ly. Kết quả… lại thành trò cười lớn nhất.”
“Thẩm Hoài Chu nổi trận lôi đình, lập tức đoạn tuyệt cùng nàng ta, đuổi ra khỏi phủ, còn thề rằng kiếp này không gặp lại.”
Danh tiếng vốn chẳng nên làm xiềng xích, nhưng kẻ như nàng ta, quả thật hiếm thấy.
Mạnh Ngọc Tranh chẳng có căn cơ để đứng vững, một khi bị trục xuất, về sau e rằng khó lòng sống yên ổn.
Ta nghe đến ngẩn người, chén trà trong tay cũng quên mất chưa kịp nhấp.
“Lại có chuyện như thế ư.”
Biểu tẩu khẽ cười:
“May là muội đã sớm rời khỏi Thẩm gia. Họ mất mặt, cũng chẳng lây sang muội được.”
Ta liên tục gật đầu, trong lòng khẽ thở phào nhẹ nhõm.
Chợt nhớ lại nửa năm qua, Thẩm Hoài Chu có gửi thư cho ta.
Lúc đầu ta còn hiếu kỳ muốn biết hắn muốn nói gì, liền xé mở ra xem.
Thấy toàn là lời sám hối cùng hối tiếc, lại cảm thấy vô vị, từ đó chẳng thèm để mắt thêm.
Hồi âm sao, tất nhiên một bức thư ta cũng chưa từng viết.
Ta đem chồng thư ấy ra, ném cả vào trong lò.
Ngọn lửa càng bốc lên dữ dội.
Ta khép c.h.ặ.t t.a.y áo, đưa tay đến gần, sưởi ấm lòng bàn tay.
Mười lăm tháng Chạp, năm cũ sắp qua.
Cữu cữu vào kinh nhậm chức mới và tường trình về năm cũ.
Theo lệ, tiệc tất niên tất phải cử hành linh đình, ta cùng biểu tẩu cung lo toan sắp đặt.
Treo đèn lồng, dán hoa văn lên cửa sổ mới, khắp nơi rộn ràng hỉ khí.
Hai đứa cháu trai còn chưa tới tuổi khai tâm học chữ, đeo vòng vàng gắn chuông nhỏ mà ta tặng, chạy nhảy nô đùa dưới hành lang, leng keng vang động, náo nhiệt vô cùng.
Cữu mẫu đứng ở cửa, nhìn hai đứa trẻ, khẽ cong mày mắt, nói với ta:
“Lúc nhỏ con cũng hoạt bát như vậy.”
“Giờ đã trở nên đoan trang rồi.”
Ta rủ mi, mím môi cười.
Dẫu giữa mùa đông, lại chẳng thấy lạnh.
Trước giao thừa, cữu cữu trở về.
Trong tiệc rượu, ông cùng biểu ca cạn hết chén này đến chén khác, cao hứng mà đồng loạt cười vang.
Ta đặt đũa xuống, ngẩng đầu, mang theo vài phần nghi hoặc nhìn sang.
Cữu cữu nói:
“Vừa rồi chợt nhớ ra đôi chuyện chốn quan trường.”
“Nhưng trong phủ không có người ngoài, nói cũng không ngại.”
Thẩm Hoài Chu đã bị đàn hặc.
Trước tiên, chính vị Thứ sử trên hắn vạch tội:
Làm việc bất lực, lạm dụng chức quyền.
Ngay cả chuyện nhỏ nhoi như cho người rời thành, cũng phải khiến Thứ sử đích thân phê chuẩn.
Hai tội chụp xuống, chức quan của hắn đã chẳng thể giữ nổi.
Ngự sử đài vốn có giao tình sâu đậm với phụ thân ta, lại từng thương cảm cảnh phụ mẫu ta đều mất sớm.
Lúc tuần tra nghe được hắn đối đãi với ta như thế, giận dữ đến tóc dựng ngược, liền cùng đồng liêu đồng loạt đàn hặc hắn.
Nói hắn bức bách chính thê, đức hạnh tổn vong.
Tội chồng tội, khiến hắn chỉ trong một đêm, từ một vị Trường sử ngũ phẩm trẻ tuổi đầy hứa hẹn, rơi thẳng xuống thành một huyện thừa cửu phẩm, bị đày đến phương Nam.
Ngay cả cữu cữu cũng chẳng cần dâng thêm tấu chương nữa.
Nói xong, ông lại bảo người gắp thức ăn cho ta:
“Ngày lành đang ở trước mắt, không cần nhắc đến hắn nữa.”
“Ăn thêm chút đi.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Ta cầm đũa lên, bỗng thấy như trở lại thời chưa xuất giá.
Mọi phiền muộn đều tan biến cả.
Đông qua, xuân tới.
Lại đến tiết du xuân.
Biểu tẩu dẫn ta ra ngoài uống trà.
Mấy tháng nay, ta rất ít bước chân ra cửa, cũng chẳng quen thêm người mới, khiến cữu mẫu cùng ngoại tổ mẫu có phần lo lắng.
Trên trà lâu, biểu tẩu cười trêu:
“Minh Y mới mười chín tuổi, thế mà cũng thích ru rú trong phòng uống trà rồi sao?”
Ta đưa tay nhón một miếng bánh đào hoa, khó tránh khỏi ngẩn ngơ:
“Mười chín tuổi, muội đã làm vợ người ta hai năm, rồi lại hòa ly. Chung quy cũng chẳng giống người thường nữa.”
Nụ cười nơi khóe môi nàng thu lại, nghiêm sắc mặt:
“Khác chỗ nào?”
“Dương Châu này đâu lắm văn nhân câu nệ lễ giáo. Sai là ở Thẩm Hoài Chu, nào phải ở muội.”
“Nhắc mới nhớ, trước kia còn có vài nhà nhờ ta dò hỏi về muội. Đều là những công tử có diện mạo, phẩm hạnh đều tốt cả. Ta thấy muội không để tâm, nên mới chưa nói.”
Ta sững người:
“Thật vậy sao?”
Biểu tẩu đứng dậy, đẩy cửa sổ, mời ta cùng ngắm cảnh.
Hoa hạnh bay theo gió.
Dưới phố, mấy chàng thiếu niên cưỡi ngựa thong dong qua lại.
Ta tựa cửa sổ nhìn vài lượt, vẫn chẳng hiểu dụng ý của nàng.
Nàng khẽ nói:
“Trong số ấy, có người đã từng nhờ mai mối đến hỏi.”
Ta chớp mắt, khẽ hỏi, giọng hơi run:
“Muốn muội đoán ư?”
Nàng bật cười:
“Sao lại để muội đoán? Là để muội chọn.”
Ta: “……”
Ngại ngùng chẳng dám nhìn lâu, vừa định thu mắt, thì có một người bỗng quay đầu, ngước lên nhìn ta.
Ánh mắt trong sáng, thanh khiết, như mặt nước gợn sóng.
Trong thoáng chốc, tim ta đập loạn, vội vã kéo cửa sổ khép lại, mặt đỏ bừng.
Biểu tẩu cười đầy thâm ý.
Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia
Ta lắp bắp: “Muội… chỉ là thấy ngượng.”
Nàng kéo tay ta, dẫn thẳng xuống lầu.
Ta không dám giãy mạnh, chỉ chậm rãi theo sau, nhỏ giọng nói:
“Không phải tẩu bảo sẽ không ép muội sao?”
Nàng chẳng quay đầu:
“Không ép. Chỉ là bất chợt nghĩ tới — chi bằng mua một cánh diều, ra ngoại thành thả đi.”
Nàng quả nhiên dẫn ta đi thả diều.
Ở ngoại thành, ta ôm lấy cánh diều, ngơ ngác đứng yên.
Nàng cười:
“Chơi đi nào.”
Bên cạnh có thiếu nữ búi kiểu tóc song nha kế, cao giọng nhắc:
“Thả dây ra.”
Ta đã lâu không chơi, có chút vụng về, bèn chạy vài bước, từ từ thả dài sợi dây trong tay.
Mải ngó nghiêng, chẳng để ý, cánh diều vướng vào cành cây, mắc kẹt nơi đó.
Ta ngẩng đầu, nhón chân, cố gắng với lên.
Có người bước tới, vươn tay gỡ xuống.
Chính là nam nhân đã đối diện ánh mắt ta khi nãy.
Ta hơi đỏ mặt, khẽ khàng nói lời cảm tạ.
Hắn mỉm cười, tự báo danh tính.
Gió xuân phơ phất.
Trong tay, sợi dây dần nới lỏng.
Cánh diều chao nghiêng, dần dần bay vút lên, hòa vào vầng sáng rực rỡ của ngày xuân.
Như chính cuộc đời về sau của ta vậy.
Hết.