Thẩm Hoài Chu như mất đi thần hồn, ánh mắt ảm đạm, thân hình chao đảo, suýt nữa ngã xuống.
Tên lính gác vội vã đỡ hắn:
“Đại nhân!”
Xe ngựa từ từ lăn bánh, đi ngang qua hắn.
Tiếng xe lộc cộc, tiếng ngựa hí dài.
Ta ngồi yên lặng trong xe, gió mát lùa qua, hất tung rèm cửa.
Nắng xế chiều chiếu nghiêng, cảnh sắc ngoài kia hiện rõ mồn một.
Cây xanh bóng rợp, người thưa thớt trên đường.
Ra khỏi thành rồi.
Trở về Dương Châu, đường thủy lẫn đường bộ, hao tổn biết bao ngày tháng.
Ngoại tổ mẫu tuổi đã cao, đích thân ra khỏi thành đón ta.
Mái tóc bà bạc trắng, bàn tay run run vuốt ve gương mặt ta, trong mắt ngập tràn thương xót, nhòe đi sắc đỏ.
Cổ họng ta nghẹn lại, úp mặt vào lòng bà:
“Cũng chẳng phải chịu bao nhiêu ủy khuất. Xưa nay con vốn là người có thù báo thù, có ân báo ân, đã trả lại hết ngay tại chỗ rồi.”
Bà khẽ vỗ lưng ta:
“Trả lại như vậy là đúng. Huống hồ, sau lưng con vẫn còn có chúng ta.”
Ta tạm thời ở lại trong viện xưa từng thuộc về mẫu thân trước khi xuất giá.
Nơi này đã lâu không có người ở, nhưng thường xuyên có người quét dọn, chẳng đến nỗi hoang phế, ngay cả đồ đạc trong phòng cũng còn mới nguyên.
Thu xếp đâu vào đó, ta liền chọn ra vài món quý giá trong hồi môn, đi bái kiến cữu mẫu và biểu tẩu.
Hai người đều hiền hòa ôn nhu, nói rằng lễ vật quá nặng, mãi mới chịu nhận lấy.
Chúng ta cùng ngồi một chỗ, pha trà, chuyện trò nhiều điều thân mật.
Trong đình nghỉ mát, biểu tẩu khẽ phe phẩy quạt, hỏi ta:
Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia
“Minh Y có nghĩ tới tái giá chăng?”
Ta cúi đầu:
“Hiện giờ chưa có ý định.”
Trong lòng ta cũng trăm mối tơ vò.
Mới vừa cùng Thẩm Hoài Chu hòa ly, ta chẳng muốn lại sa vào lửa bỏng.
Nhưng nếu chỉ vì nhìn lầm một người, mà từ nay phải giữ khoảng cách với tất cả nam nhân trong thiên hạ, thì có đúng chăng?
Ta nghĩ mãi mà chưa thấu tỏ.
Đời người còn dài, đâu cần ép mình phải thông suốt ngay lập tức.
Gió mát hiu hiu, thổi gợn mặt hồ phẳng lặng.
Cữu mẫu mỉm cười, dùng nắp chén thong thả gạt đi bọt trà:
“Vậy cũng tốt, chẳng cần vội. Con xa Dương Châu đã năm năm, nay trở lại, nên dạo chơi nhiều hơn, đừng mãi canh cánh chuyện hôn nhân.”
Một khi đã về lại Dương Châu, bao phiền muộn cũng đều rơi rớt lại sau lưng.
Ở nhà ngoại tổ chung quy chẳng phải kế lâu dài.
Ta lại mua một căn nhà khác, tự mình sửa sang, thu xếp ổn thỏa.
Ngày tháng an nhàn, thong dong tự tại.
GÓC NHÌN CỦA THẨM HOÀI CHU
Hồi âm từ Mạnh gia tới muộn.
Lão phu nhân Mạnh thị nói, Mạnh Ngọc Tranh vốn là kẻ có chủ kiến.
Hôn ước năm xưa, muốn nối tiếp hay hủy bỏ, đều tùy nàng quyết định.
Cũng chẳng hề phái người đến đón nàng về.
Thẩm Hoài Chu nhìn tờ thư, lông mày nhíu chặt.
Thái độ Mạnh gia khác thường, khiến hắn khó tránh khỏi ngờ vực.
Mạnh Ngọc Tranh nhón chân, giật lấy bức thư, liếc qua một lượt, rồi thu vào tay áo.
Nàng ngẩng mặt, mỉm cười với hắn:
“Thế nào vậy, Hoài lang?”
“Việc gì đều để mặc ta, chẳng phải là tốt ư?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Tất nhiên không tốt.
Không có mệnh lệnh của phụ mẫu, trong lòng hắn vẫn cảm thấy thiếu hụt điều gì đó.
Hắn nhớ lại — năm ấy cùng Tạ Minh Y như thế nào?
Khi đó hắn vẫn còn học ở quan học trong kinh, chưa đến tuổi đội mũ.
Vừa nghe tin Mạnh Ngọc Tranh qua đời, hắn thương tâm khôn xiết, sa sút mấy tháng liền.
Người Mạnh gia đặc biệt tới thăm, mang theo bổ phẩm, trả lại hôn thư, lời còn chưa dám thốt trọn:
“Nhị cô nương đã không còn, chẳng làm lỡ duyên công tử nữa. Mối hôn sự này, từ nay coi như chấm dứt.”
Thẩm Hoài Chu đón lấy hôn thư, càng thêm bi thương, cả ngày thần sắc ủ dột.
Sau đó, Tạ Minh Y xuất hiện.
Tạ Thượng thư cùng phu nhân thân thể đều yếu, nhiều năm chỉ sinh được một ái nữ, nuông chiều cưng nựng.
Nàng tính tình phóng khoáng, dám yêu dám hận.
Đối với một kẻ tâm trí chìm trong u ám như hắn, nàng lại tựa ánh sáng khiến lòng người hướng tới.
Cuộc hôn sự ấy, vốn là do hắn cầu mà có.
Nàng theo hắn về Lãng Nha, đủ tam thư lục lễ, mười dặm hồng trang.
Lễ nghi chu toàn, tộc lão chứng giám, cùng nhau kết phát thề nguyền — phu thê ân ái, vĩnh viễn không nghi kỵ.
Mạnh Ngọc Tranh thấy hắn xuất thần suy nghĩ, cắn môi, đưa tay níu lấy tay áo hắn:
“Giờ Tạ Minh Y cũng đã đi rồi.”
“Hôn sự của chúng ta…”
Thẩm Hoài Chu kín đáo tránh khỏi sự va chạm của nàng.
“Không cần vội.”
“Lễ vật vẫn chưa chuẩn bị xong.”
Hắn nhìn nàng, tựa hồ thấu tỏ tâm ý, giữa lông mày thoáng lộ vẻ lạnh lùng:
“Nàng cũng chẳng muốn thua kém Tạ Minh Y năm ấy, phải không?”
Mạnh Ngọc Tranh bối rối, vội vàng nói:
“Lễ… cũng chẳng cần nhiều…”
Thẩm Hoài Chu liếc nàng một cái, chẳng đáp.
Nàng đã hiểu thái độ của hắn, nhưng lại chẳng thể tự mình chấp nhận.
Rõ ràng khi Tạ Minh Y chưa rời đi, mọi chuyện vẫn còn nguyên vẹn.
Nàng cũng lấy làm kinh ngạc — bao thủ đoạn của mình còn chưa thi triển hết, thế mà Tạ Minh Y lại dứt khoát bỏ đi như thế.
Nàng và Thẩm Hoài Chu, chẳng qua chỉ vài phen cãi vã mà thôi.
Hoàng hôn dần buông xuống.
Thẩm Hoài Chu thu dọn vật dụng, rời khỏi phòng, chẳng màng đến sự níu kéo phía sau.
Tạ Minh Y đi đã mấy ngày.
Càng lâu, nỗi đau trong lòng hắn không những chẳng nhạt, mà càng thêm đậm sâu.
Trong phủ, nơi nào cũng còn vương bóng dáng nàng.
Bên hồ, liễu rủ chính là năm tân hôn được dời đến trồng.
Trước sân, cây đào kia là tự tay nàng gieo xuống.
Màn đêm phủ kín, hắn đối diện căn phòng vắng vẻ, mơ hồ tưởng rằng nơi ấy còn có người đang soi gương chải tóc.
Thẩm Hoài Chu… sớm đã hối hận.
Bạch nguyệt quang thuở thiếu niên, rốt cuộc cũng chỉ đến thế.
Hắn chỉ vì nghĩ rằng, Tạ Minh Y đã chẳng còn ai ngoài hắn, mới nhất thời vô độ, gây nên sai lầm không thể vãn hồi.
Xe ngựa chậm rãi, quy củ ràng buộc.
Về sau, e rằng hắn khó có cơ hội gặp lại nàng nữa.
Tương tư dằn vặt, suýt khiến Thẩm Hoài Chu phát cuồng.
Hắn đành mượn rượu tiêu sầu.
Nhưng tửu lượng của hắn vốn chẳng khá, từ trước cũng ít khi dự tiệc.
Mấy lần say khướt, sầu não chưa quên, mà công vụ cũng lỡ làng.
Cuối cùng, chọc giận cả Thứ sử bên trên.