Mười Năm Một Giấc Chiêm Bao

Chương 10: Mười Năm Một Giấc Chiêm Bao



Đau quá.

 

Cả việc nhẹ nhàng giơ tay lên cũng đau đớn. Tôi cố gắng chịu đựng và ôm cô ấy. Lần này chắc chắn không còn thời gian nữa.

 

“Đồng Thoại, xin lỗi.” Tôi mò mẫm, thử lau đi giọt nước mắt ở khóe mắt cô: “Nếu có kiếp sau, chúng ta gặp nhau sớm hơn, anh nhất định sẽ theo đuổi em.”

 

Cô gái nhỏ nghẹn ngào không thành lời.

 

Từ xa, tiếng pháo nổ vang lên rộn ràng.

 

“Đồng Thoại” tôi rất khó khăn để gọi tên cô: “Anh muốn uống cháo em nấu, hãy nấu cho anh thêm một lần nữa nhé.”

 

Ánh mắt tôi dần dần mờ đi, không biết đang tập trung vào đâu. Cô nắm chặt vai tôi, sức lực bỗng nhiên mạnh mẽ hơn: “Đừng ngủ! Tống Trì, em cầu xin anh đừng ngủ.”

 

“Nhìn em đi, hãy nhìn em.”

 

Cuối cùng, trong cơn mê man, tôi nghĩ, mùa đông này thật dài.

 

Nhưng ít nhất… tôi đã cùng Đồng Thoại đón giao thừa.

 

Lần này tôi không thất hứa nữa.

 

Phần ngoại truyện của Giang Kỳ.

 

1.

 

Em gái tôi đã phát điên.

 

Vì một người đàn ông đã c.h.ế.t.

 

Đêm giao thừa hôm đó, Bắc Kinh đã trải qua cơn bão tuyết lớn nhất trong ba năm qua. Máy bay bị hủy, tàu cao tốc ngừng chạy. Em gái tôi đã nhận một cuộc gọi trong thời tiết khắc nghiệt như vậy, rồi tự lái xe đến một hòn đảo nhỏ phía Nam.

 

Tôi biết, em ấy đi gặp người mà em ấy gọi là tình yêu.

 

Nhưng lần này, em ấy đi rất lâu.

 

Hơn hai tháng.

 

Không nghe điện thoại, không trả tin nhắn, hoàn toàn mất tích. Tôi không còn cách nào khác, chỉ có thể tự mình đi tìm.

 

Thực tế, tôi không mất nhiều công sức. Tôi đã gặp em ấy tại một quán trọ mà Tống Trì từng ở. Cửa vừa mở ra, tôi không thể tưởng tượng được người ngồi trên sàn là em gái mình.

 

Em ấy gầy đến mức tôi gần như không nhận ra, xung quanh là một đống tàn thuốc, chai bia, và một cái hộp đựng tro cốt.

 

Tôi không biết em ấy đã bao lâu không ăn uống gì, tôi buộc phải đưa nó vào bệnh viện. Chỉ trong một tuần, em ấy đã vào ICU hai lần.

 

Khi tỉnh dậy, nó chỉ nhìn chằm chằm vào trần nhà, không ăn uống gì.

 

Sự kiên nhẫn của tôi đã hoàn toàn mất hết, tôi chỉ tay vào mặt nó, quát: “Giang Nhạn! Em đang làm gì vậy? Em có biết mình bao nhiêu tuổi rồi không? Suốt ngày tìm cái c.h.ế.t có thú vị không?”

 

Sau một thời gian dài, tôi mới nghe thấy giọng của em ấy.

 

“Anh, anh ấy đã đi rồi.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

“Cuối cùng, anh ấy cũng không gặp em.”

 

“Lần này, anh ấy mãi mãi không cần em nữa.”

 

Tôi nghĩ rằng mình sẽ không bao giờ quên được ánh mắt đó, không một tia sáng nào lọt vào, tuyệt vọng đến cùng cực.

 

Như một xác c.h.ế.t.

 

2.

 

Năm thứ hai sau khi Tống Tri ra đi, em gái tôi dần dần phục hồi lại cuộc sống bình thường. Em ấy đã có những mối quan hệ xã hội riêng, đi làm như mọi người.

 

Mọi thứ dường như đang diễn ra theo chiều hướng tích cực. Em ấy đã rất lâu không nhắc đến Tống Trì, cũng không còn giữ gìn những kỷ niệm đau thương trước đây.

 

Tôi đã tưởng rằng em ấy sắp quên được quá khứ.

 

Nhưng tôi đã nhầm.

 

Tình cờ tôi nhìn thấy những vết sẹo chằng chịt trên tay em ấy. Những vết thương nông sâu, vết thương cũ đã đóng vảy và vết thương mới chưa kịp cầm m.á.u đã dày đặc, nhìn mà choáng váng.

 

Đó là lần đầu tiên tôi đ.á.n.h em gái, tôi đã tát em.

 

Không biết tư khi nào em gái tôi trở nên hoang tưởng và điên loạn đến thế.

 

Em ấy đã nói dối mọi người. Tôi hỏi em ấy tại sao lại làm tổn thương chính mình. Mắt cô bé đỏ hoe: “Anh ơi, em nhớ anh ấy”

 

“Giờ dù có uống bao nhiêu rượu, em cũng không thể mơ thấy anh ấy nữa.”

 

“Em không còn cách nào khác, em thật sự không biết phải làm sao.”

 

Lần đầu tiên, tôi cảm thấy mọi thứ đã vượt khỏi tầm kiểm soát.

 

Ngày hôm đó, tôi mệt mỏi dựa vào tường, hỏi em: “Nếu em thật sự quan tâm đến Tống Trì như vậy, thì những người không rõ ràng bên cạnh em trong những năm qua là sao?”

 

Tôi thật sự không hiểu. Người vẫn sống, xung quanh vẫn có biết bao mối quan hệ.

 

Người đã ra đi, lại ở đây tìm cái c.h.ế.t.

 

Nghe xong câu đó, em ấy bất ngờ phun ra một ngụm máu, ngồi trên sàn cười khúc khích. Em vừa cười vừa khóc, gọi đi gọi lại tên Tống Trì. Những tiếng gọi t.h.ả.m thiết đến nghẹt thở.

 

Em gái tôi thật sự đã phát điên.

 

Không lâu sau đó, vào cuối năm sau, em tôi uống t.h.u.ố.c tự tử.

 

Thành thật mà nói tôi không ngạc nhiên chút nào. Em ấy đã không còn bình thường từ lâu. Kể từ ngày biết Tống Trì ra đi, em ấy đã trở thành một cái xác sống.

 

Tôi tìm thấy trong phòng ngủ của em ấy một lượng lớn t.h.u.ố.c an thần, cùng hơn 1900 bức thư.

 

Tôi mở từng bức một, toàn là những bức thư ăn năn. Tôi đốt tất cả chúng, đốt cho Tống Trì.

 

Không biết liệu Tống Trì có nhìn thấy.

 

Nếu nhìn thấy, liệu cậu ấy có tha thứ cho em